Chương 17: Phù mộc
Bảo An đứng dậy gấp nên nghẹn hơi, bà ho lên dữ dội. Liễu Ly vội vàng đến vỗ lưng cho bà: “A nương, con đến để thăm nương…”
“Đi mau!” Bảo An luôn luôn dịu dàng, chưa bao giờ nói chuyện như vậy với Liễu Ly, nóng nảy đến mức muốn bật khóc, “Đi…”
Chưa kịp dứt lời thì nghe thấy những tiếng bước chân ở bên ngoài, vang lên rất rõ trên hành lang vắng.
Bảo An không biết lấy sức từ đâu, bà đẩy Liễu Ly và Ninh Tử Thanh về hướng khác: “Cửu điện hạ, Liễu Nhi, trốn nhanh đi!”
Trong phòng có một tủ gỗ lớn, trùng với màu của khung cửa và rất đẹp. Dưới tình thế cấp bách, bà muốn họ trốn vào đó.
Liễu Ly không hiểu vì sao, nhưng Bảo An nhất định sẽ không hại nàng, lúc này chỉ biết làm theo. Bảng hệ thống lúc nãy nàng vẫn chưa đóng, vừa định thu lại thì trước mắt đột nhiên nhấp nháy hai cái.
Chuyện gì vậy?
Giây tiếp theo, Liễu Ly chìm vào trong bóng tối, hoàn toàn không nhìn thấy gì, thậm chí những chữ số đang hiện của hệ thống cũng biến mất hết.
Ninh Tử Thanh mở cửa tủ, thấy Liễu Ly không nhúc nhích, đưa mắt hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Liễu Ly mất đi ánh sáng, giống như người mù, nàng rất sợ hãi, lắp bắp nói: “Điện hạ, ta… ta không thấy gì cả.”
Vừa dứt lời liền nhìn thấy một dòng chữ.
“[Nhắc nhở của hệ thống] Chào bạn, hệ thống xuất hiện sự cố và đang được bảo trì, xin bạn vui lòng chờ một chút nhé, bắn tim.”
Tâm trạng của Liễu Ly lúc này rất khó tả, chỉ có một câu chửi thề miêu tả được.
“Sao chứ?” Ninh Tử Thanh sửng sốt, Ninh Tử Thanh chưa bao giờ nghe Liễu Ly nói mình có bệnh về mắt, đây là chuyện thế nào?
Bảo An tốn sức nằm trở lại, liều mạng ra hiệu hai người di chuyển nhanh hơn.
Tiếng bước chân đã đến gần cửa, trong tình thế không biết người tới là ai, thấy Bảo An như đối mặt với đại địch, Ninh Tử Thanh cũng không dám mạo hiểm, khẽ nói một câu: “Xin mạo phạm.”
Ngay lập tức, hai cánh tay mảnh mai mà không yếu ớt ôm chặt Liễu Ly.
Ninh Tử Thanh hơi ngồi xổm xuống, ôm đùi của Liễu Ly nâng lên, hít sâu một hơi và bước nhẹ vào tủ.
Ngước nhìn thì thấy đôi mắt vô thần của thiếu nữ, rối rắm vịn vai của Ninh Tử Thanh theo bản năng, giống như người đuối nước bám chặt khúc gỗ trôi duy nhất.
Tủ quần áo không lớn lắm, chỉ vừa đủ chứa được hai thiếu nữ có vóc dáng mảnh mai, vậy nên hai người dựa sát vào nhau.
Ngay khi Ninh Tử Thanh đóng cửa tủ thì nghe thấy nhóm của Tiểu Thụy ở ngoài cửa hành lễ thật to: “Tham kiến thánh thượng.”
Người đến là Gia Thành Đế!
Liễu Ly vẫn không nhìn thấy được, nhưng đoán có lẽ trong tủ cũng tối đen, nhìn thấy được hay không cũng chẳng khác nhau.
Trong tủ ngột ngạt, nàng vô thức hít một hơi sâu, sau đó có một bàn tay vòng qua vai khẽ che miệng nàng.
“Suỵt.” Ninh Tử Thanh nói.
Liễu Ly nghe lời, không dám thở mạnh. Trong khoang mũi tràn ngập mùi thuốc thoang thoảng từ trên tay của Ninh Tử Thanh.
Lạ thật, Ninh Tử Thanh là một công chúa, vì sao trên tay lại có mùi thuốc?
Liễu Ly suy nghĩ một hồi mới nhớ ra, đây rõ ràng là mùi túi thơm mà mình mang trên người, trong đó có vài vị thảo dược, nghe nói ngửi nhiều sẽ tốt cho cơ thể.
Diễm Nhi sợ Liễu Ly thấy khó ngửi nên đặc biệt làm ít hương liệu cho thêm vào, dung hòa thành mùi thuốc thơm.
Có lẽ vừa rồi khi Ninh Tử Thanh ôm nàng, đã chạm vào túi thơm và dính phải. Nhưng mùi hương này có vẻ rất hợp với Ninh Tử Thanh.
Liễu Ly không nhìn thấy được, cho nên nàng không biết lúc này hai người rất gần nhau, gần đến nỗi Ninh Tử Thanh cần phải kiểm soát hơi thở của mình để không cho nó phả vào vành tai của Liễu Ly.
Liễu Ly cũng không biết, bàn tay che lại môi của mình kia rất muốn miêu tả thử bờ môi mềm mại đang cọ xát không ngừng vào ngón tay kia.
Ninh Tử Thanh chỉ cảm thấy tim mình đập rất nhanh, tay còn lại nhẹ nhàng viết mấy chữ lên tay phải của Liễu Ly.
“Bây giờ đã nhìn thấy được chưa?”
Liễu Ly viết trả lời: “Vẫn chưa.”
Cho nên Liễu Ly cũng không biết, ở trong đêm tối này, Ninh Tử Thanh đã từng cúi đầu hít thật sâu trên mái tóc nàng, ngửi thỏa thích hương hoa bích đào không sao ngửi đủ này.
*
Gia Thành Đế bước vào phòng. Ông đã mang theo Diêu công công,nhưng để người ở bên ngoài một mình và vào thăm Bảo An.
Bảo An nằm bất động, nhắm mắt giả vờ đang ngủ.
Qua khe hở của cửa tủ quần áo, Ninh Tử Thanh nhìn thấy Gia Thành Đế ngồi xuống bên giường, vỗ nhẹ vai của Bảo An: “Nhu Nhu.”
Bảo An quận chúa họ Ninh tên Nhu.
Không ai ngờ rằng Gia Thành Đế luôn nghiêm túc và không hay cười lại gọi nhũ danh của Bảo An quận chúa một cách thân mật đến như vậy. Người ta nói hai người tỷ đệ tình thâm, xem ra bây giờ quả đúng là như thế.
Bảo An không có phản ứng. Gia Thành Đế rất kiên nhẫn gọi lại lần nữa: “Nhu Nhu, thức dậy đi.”
Ninh Tử Thanh ít khi nhìn thấy Gia Thành Đế, mấy lần duy nhất, cũng chỉ nhìn thấy sự mất kiên nhẫn và lạnh nhạt ở trong mắt ông. Thật không ngờ ông cũng có thể ôn nhu như nước. Ninh Tử Thanh không nén được sự giễu cợt trong lòng.
Gia Thành Đế đã gọi mấy tiếng, Bảo An không thể giả vờ như không nghe thấy được, chỉ đành phải mở mắt ra một cách mệt mỏi: “Thánh thượng đến mà ta không tiếp đón, thật xin lỗi…”
Gia Thành Đế không đổi sắc mặt, vẫn mỉm cười, “Sao Nhu Nhu lại xa cách như vậy.”
Bảo An trở mình, giống như không muốn nói chuyện: “Thánh thượng, Ninh Nhu mệt rồi.”
Gia Thành Đế thở dài: “Nàng vẫn cố chấp à.”
Liễu Ly lắng nghe và tự hỏi, hai người này đã cãi nhau sao? Gia Thành Đế đã làm Bảo An giận?
Đúng lúc này thì nhìn thấy một dòng chữ nhỏ hiện ra: “[Nhắc nhở của hệ thống] hệ thống đã sửa chữa hoàn tất.”
Liễu Ly đã khôi phục thị lực, Liễu Ly tập trung lại. Qua khe cửa hẹp đó, Liễu Ly vừa lúc nhìn thấy được Gia Thành Đế và Bảo An một cách rõ ràng.
Sau đó, nghe Gia Thành Đế nhẹ nhàng nói một câu:
“Nhưng trẫm vẫn cứ thích cái tính hay giận của nàng.”
Cảnh tượng trước mắt khiến Ninh Tử Thanh bất giác nhíu mày.
Gia Thành Đế mỉm cười bình thường, nhưng trong đôi mắt ông lại chứa đầy dục vọng đối với Bảo An. Giống như một con thú dữ đang ngấm ngầm chực chờ con mồi, tìm cách ăn nó.
Một dòng chữ hiện lên, Liễu Ly bỗng sững sờ không nói nên lời.
“Độ hảo cảm hiện tại của [Ninh Dự Thành] đối với [Ninh Nhu]: 999 (chấp mê bất ngộ).”
Gia Thành Đế này hóa ra có loại suy nghĩ như vậy đối với nghĩa tỷ của mình! Nhưng Bảo An quận chúa sớm đã xuất giá sinh con, sao ông ấy dám…!
“Xin thánh thượng tự trọng!” Bảo An nức nở nói, nghĩ tới việc bị nữ nhi của mình nghe hết tất cả chuyện này, bà xấu hổ và uất hận đến không kìm được mình, “Ninh Nhu là nghĩa tỷ của thánh thượng, sớm đã xuất giá làm vợ người khác!”
Gia Thành Đế dường như rất vui khi thấy vẻ đau khổ của bà, khoan khoái nói: “Vậy thì sao? Thiên hạ này là của trẫm, trẫm muốn có được ai là có được.”
Việc gì đang diễn ra vậy?!
Nếu Liễu Ly nhìn thấy tình tiết như vậy trong lúc đọc tiểu thuyết ngược văn thì bất quá sẽ mắng nam chính vài vài câu là xong. Nhưng khi tận mắt chứng kiến mọi việc đang diễn ra, nàng muốn tức chết mất.
Nhìn thấy Bảo An bị Gia Thành Đế làm nhục như vậy, Liễu Ly ước bây giờ mình có thể đi ra ngoài đánh cho ông ấy một trận tơi tả.
Việc này không xuất hiện trong truyện, có lẽ là một tuyến cốt truyện ẩn. Không ngờ Gia Thành Đế là một người xấu xa đến vậy, bản lĩnh ra sao mà sau lưng lại ức hiếp một phụ nữ mềm yếu có sức khỏe kém!
Ninh Tử Thanh có thể hiểu được cảm giác của Liễu Ly. Ninh Tử Thanh im lặng vỗ nhẹ lên mu bàn tay Liễu Ly, tỏ ý Liễu Ly đừng hành động hấp tấp.
Gia Thành Đế lại gần Bảo An, thỏa mãn nhìn bà sợ hãi tột độ, ái muội thì thầm: “Trẫm không động vào nàng, là thương tiếc sức khỏe nàng yếu. Nếu như nàng không nghe lời…”
Bảo An run như bị sốt.
Gia Thành Đế nhếch môi: “Nữ nhi của nàng cũng có vài phần giống nàng lúc trẻ, dùng để thỏa thèm muốn cũng không tồi.”
Điểm yếu duy nhất của Bảo An là con gái, bà vừa tức giận vừa nóng lòng: “Dù ta có liều cả tính mạng này, cũng sẽ không để ngài đụng vào Liễu Nhi!”
“Vậy sao?” Gia Thành Đế hiển nhiên không quan tâm đến lời hăm dọa này, cười nói, “Nàng cứ thử, để xem có thể ngăn cản được trẫm không.”
Gia Thành Đế đề cập đến Liễu Ly, ánh mắt của Ninh Tử Thanh dần trở nên tối tăm, lại nhớ đến Liễu Ly, viết trên bả vai nàng một chữ – Nhịn.
Ông là hoàng đế, chí cao vô thượng. Ông nói nạp Liễu Ly rõ ràng không phải là một câu nói đùa. Nếu không thì tại sao Bảo An quận chúa phải sợ Liễu Ly thấy Gia Thành Đế đến như vậy?
Liễu Ly đã dần dần bình tĩnh lại, xoa tay của Ninh Tử Thanh, tỏ ý Ninh Tử Thanh đừng bận tâm, mình không tức giận.
Sau đó kiểm tra điểm khí vận của Gia Thành Đế.
Là vua một nước, tuy khí vận cũng không thấp lắm, nhưng căn bản không là gì so với thiên mệnh chi nữ Ninh Tử Thanh.
Chỉ có vậy thôi sao? Liễu Ly cười thầm, cẩu hoàng đế, dám mạnh miệng thì phải trả giá. Tuy bây giờ không làm gì được ông, nhưng hãy cứ chờ xem ông có chết với ta không.