Chương 15: Nguyệt yến
Dưới vầng trăng tròn, bất kể văn võ bá quan hay ba ngàn hậu cung, tất cả đều tam khấu ngũ bái, phủ thủ xưng thần.
Bên trong điện, người kia khoảng ngoài bốn mươi, hai bên tóc mai hơi trắng nhưng đôi mắt trông không hề già chút nào mà tinh tường nhìn lướt qua mọi người đang quỳ. Ông nghiêng mắt nhìn mọi người trong vẻ lạnh nhạt và khinh thường, giống như tất cả mọi người chỉ là sâu bọ, nhưng sự hờ hững này được che lại rất kỹ bằng mành châu rũ xuống trên mão.
Người này chính là đương kim thánh thượng Gia Thành Đế Ninh Dự Thành.
Hình dáng nhỏ bé của Liễu Ly bị chìm giữa các vị công chúa. Liễu Ly tò mò, hơi ngẩng đầu lên nhìn và mở bảng hệ thống ra.
Họ và tên: Ninh Dự Thành
Tuổi: 40 tuổi
Thân phận: hoàng đế [Đại Ninh hoàng triều]
Trạng thái hiện tại: nhớ mãi không quên
Ghi chú: thủ đoạn tàn độc, sát phạt quả đoán
Độ hảo cảm của Gia Thành Đế đối với Liễu Ly cũng hơn 100 điểm. Liễu Ly chỉ cho rằng yêu chim yêu cả lồng, dù sao Bảo An quận chúa cũng là nghĩa tỷ của Gia Thành Đế, ông thương cháu gái của mình cũng là điều bình thường.
Nhân dịp quan sát xem có lấy thêm được tin tức khác không.
Thật sự ở đây có quá nhiều người, vừa mở bảng hệ thống là Liễu Ly liền hoa cả mắt. Khó khăn lắm mới tìm thấy thông tin mà mình cần ở trong những trị số lộn xộn này, nhanh tay bắt lấy cơ hội, thầm ghi lại.
Độ hảo cảm của Gia Thành Đế đối với Bát công chúa… xa lạ (0).
Với Tam hoàng tử… xa lạ (5).
Với Thập ngũ hoàng tử… xa lạ (3).
Với Ninh Tử Thanh… không có gì ngạc nhiên, vẫn là xa lạ (0).
Điều này làm Liễu Ly rất hoang mang, Liễu Ly nhanh chóng rà soát lại tất cả hoàng tử và hoàng nữ thì phát hiện chỉ có mấy vị hoàng tử và công chúa của quý phi được sủng ái là gắng gượng có được 5 đến 10 điểm hảo cảm, những người còn lại đều là 0 cả!
Hóa ra Gia Thành Đế này không có chút tình cảm nào với con cái của mình, nhưng lại có hơn 100 điểm hảo cảm đối với Liễu Ly, thật không thể tin được.
Liễu Ly nhìn đến nỗi chóng mặt, tạm thời đóng hệ thống lại trước và tiếp tục quỳ. Nàng hơi nghiêng đầu thì thấy được ánh mắt không kịp thu lại của Ninh Tử Thanh đang ngồi ở bên phải. Lúc này thì Liễu Ly không nói chuyện được, đành nháy mắt trái với Ninh Tử Thanh.
Ninh Tử Thanh:…
Ninh Tử Thanh quay đầu đi, không biết đang ngại ngùng hay là thế nào.
Tất cả mọi người không dám thở mạnh mà quỳ gần một nén nhang, cuối cùng nghe thấy Gia Thành Đế nói: “Chúng khanh bình thân.”
Liễu Ly cũng đứng dậy và ngồi vào chỗ theo mọi người, chỉ cảm thấy hoàng đế này đúng là kiêu ngạo, cứ thế mà nhìn mọi người quỳ thật lâu.
Ngay sau đó, các cung nữ lần lượt tiến vào và dâng lên những món ăn tươi ngon, làm bụng mọi người sôi sục. Nhưng Gia Thành Đế vẫn chưa lên tiếng nên không ai dám ăn.
Sự yên lặng tiếp tục duy trì, chỉ còn tiếng va chạm lách cách nhiều lúc phát ra khi các cung nữ bày biện món ăn. Do quá yên lặng nên ngay cả khi giọng nói nhỏ của Gia Thành Đế vang lên cũng có thể nghe thật rõ ràng: “Chúng khanh không cần câu nệ như vậy.”
Liễu Ly:…Vừa kiêu ngạo, lại giả vờ gần dân. Với tính cách xấu như vậy, trách sao có kết cục không tốt.
Gia Thành Đế đã lên tiếng, tiệc truy nguyệt cũng được bắt đầu.
Ăn uống linh đình, không khí tràn ngập vui vẻ, có cả vũ cơ ngoại quốc biểu diễn nhảy múa, các tiết mục vô cùng hấp dẫn liên tiếp được trình bày.
Liễu Ly ngồi cùng với các công chúa bằng tuổi, và sát bên cạnh Ninh Tử Thanh. Hôm nay người đến cùng với Liễu Ly là Kiều Nhi và Diễm, còn Dục Nhi và Tích Nhi thì được phái đi theo Bảo An. Bảo An ngồi ở bên dưới thánh thượng, cách Liễu Ly rất xa. Mặc dù ở chỗ bà có rất nhiều thị nữ, không hề thiếu người sai bảo, nhưng Liễu Ly vẫn không yên tâm lắm.
Thương tích lúc trước của Kiều Nhi đã hồi phục gần hoàn toàn và lại có Liễu Ly dặn đi dặn lại, cho nên lần này gặp Ninh Tử Thanh, Kiều Nhi chỉ rụt đầu ở một bên, đáng thương mà bóc vỏ tôm cho Liễu Ly.
Ninh Tử Thanh dẫn theo Tiểu Thụy. Tiểu Thụy cũng học theo bóc vỏ tôm cho Ninh Tử Thanh. Nhưng động tác rất vụng về, bóc nửa ngày mà cũng không ra. Liễu Ly tinh mắt thấy, lấy đĩa tôm đầy mà Kiều Nhi đã bóc xong đưa hết qua cho Ninh Tử Thanh, cười tươi nói: “Mời điện hạ ăn.”
Ninh Tử Thanh đưa mắt từ trên mặt của Liễu Ly đến đĩa tôm bắt mắt kia mà không có hành động gì.
Liễu Ly thử hỏi: “Ta… ta đút ngài nhé?”
Ninh Tử Thanh cảm thấy thú vị, mỉm cười nói: “…Không cần đâu.” Ngay sau đó thì nhẹ nhàng gắp một con cho vào miệng, ăn chậm nhai kỹ, vô cùng nề nếp.
Cho dù Liễu Ly đã thấy nhiều lần rồi cũng vẫn phải cảm thán, Ninh Tử Thanh ăn uống đúng là tao nhã thật, không hổ là ngươi, nữ chính.
Ninh Tử Thanh thấy hết ánh mắt của Liễu Ly, không khỏi nói nhẹ nhàng hơn: “Đừng ngẩn ra như thế, mau ăn đi.”
Liễu Ly vâng lời “Ờ” một tiếng.
Hình như… cảm giác Ninh Tử Thanh nói chuyện có hơi cưng chiều, không biết có phải ảo giác không.
Kiều Nhi ở bên cạnh nhìn ngơ ngác: Từ khi nào mà tiểu bá vương quận chúa “bất quy tắc” nhà mình biến thành thế này…?
Dục Nhi thì lanh trí hơn, vội vàng nhắc nhở nhỏ Kiều Nhi mấy câu. Kiều Nhi liền hoàn hồn trở lại, lặng lẽ đổi chỗ với Dục Nhi. Thế là, Dục Nhi ngồi bên cạnh Tiểu Thụy, bắt đầu cùng với Tiểu Thụy gắp thức ăn cho Ninh Tử Thanh.
Liễu Ly thật sự phải tặng một like cho sự lanh trí của các thị nữ của mình: được lắm, dễ dạy lắm, bé được đùi gà (từ lóng, Liễu Ly khen thị nữ làm rất tốt).
Bát công chúa Ninh Tử Thuần ngồi cùng bàn nhìn vẻ tình tứ của hai người mà ghê tởm quay mặt đi. Nhưng trong lòng lại tức tối không chịu thua, Ninh Tử Thuần cũng thầm bảo thị nữ bóc ít tôm cho mình. Kết quả thị nữ của nàng còn phế hơn Tiểu Thụy, mất một lúc lâu mà cũng không bóc được. Ninh Tử Thuần tức giận, đến nỗi ở dưới gầm bàn đạp thị nữ một cái thật mạnh.
“Ha ha…”
Ngũ công chúa Ninh Tử Linh ở bên tay trái Liễu Ly thấy thế, bật cười hí hửng. Ngũ công chúa với Ninh Tử Thuần bất hòa nhất, nên tất nhiên thích nhìn Ninh Tử Thuần bị bẽ mặt nhất.
Ninh Tử Thanh liền nổi xung: “Ngũ tỷ tỷ vừa ăn vừa cười? Cẩn thận, không khéo bị đứt hơi mất…”
Ninh Tử Thuần vặn lại: “Bát muội muội không cần bận tâm, ngồi cả buổi mà không ăn được miếng tôm nào, thảm thương quá.”
Liễu Ly nghe cuộc nói chuyện của hai người họ, lẩm bẩm một câu: “Đúng là con nít cãi nhau.”
“Gì thế?” Câu này đã bị Ninh Tử Thanh nhạy bén bắt được.
Liễu Ly lật đật mỉm cười giải thích: “Không có, buồn miệng nói nhảm thôi.”
Ninh Tử Linh luôn cãi nhau với Ninh Tử Thuần, Ninh Tử Thuần không nói lại nàng lần nào. Nên không bao lâu thì Ninh Tử Linh cảm thấy nhàm chán, bĩu môi chuyển sang Liễu Ly.
“Thuần Ninh quận chúa.”
Ninh Tử Linh lớn hơn Liễu Ly mấy tuổi, đã bắt đầu phổng phao, giống như một tiểu mỹ nhân nổi loạn. Tướng mạo của Ninh Tử Linh và Liễu Ly khá giống nhau, đều là vẻ đẹp lộng lẫy.
Lúc này Ninh Tử Linh mỉm cười, người cũng như tên, lanh lợi hoạt bát: “Thị nữ của quận chúa thật khéo tay, cũng giúp bổn điện hạ bóc ít tôm, được chứ?”
Ngũ công chúa cũng là nhân vật phụ khá quan trọng, hiện nay vẫn có quyền thế, Liễu Ly không có ý định trở mặt với nàng, nhướng mày nói: “Kiều Nhi, hãy đi bóc vỏ tôm cho Ngũ điện hạ.”
Nhưng nào ngờ, Ninh Tử Linh “Ơ” một tiếng, chỉ tay nói: “Ta muốn người ở bên cạnh Cửu muội muội cơ.”
Người được nói đến là Dục Nhi ở bên cạnh Ninh Tử Thanh.