Chương 13: Ngân bình
Nghe thấy những lời này, Liễu Ly chẳng biết nói gì nữa.
Pháo hôi nữ phụ sở dĩ là pháo hôi nữ phụ, thật là có nguyên do. Người khác không đến tìm mình, mình cứ phải đến gây chuyện, trách sao sống không nổi năm tập.
Trong nguyên tác, Ninh Tử Thanh lúc đầu sẽ chịu đựng sự hống hách và ngang ngược của Ninh Tử Thuần, nhưng Liễu Ly thì không.
Liễu Ly đặt cặp và thực hạp xuống, nghe vậy thì quay đầu nhìn xung quanh ngơ ngác, sau đó thắc mắc hỏi Ninh Tử Thanh, “Điện hạ, hình như ta nghe thấy tiếng muỗi kêu, ngài có nghe thấy không? Bây giờ đã vào thu, cớ sao vẫn có muỗi bay. Ban đêm đi ngủ, phải đặt một ít gói thuốc đuổi muỗi ngay bên giường mới được. Tuy nó nhỏ, nhưng đốt cũng khó chịu thật, đập chết thì phí sức, không đập chết thì cứ vo ve cánh ở đó…”
Ngũ công chúa bất hòa nhất với Bát công chúa “phì” cười lên một tiếng trước nhất. Những người khác hoặc là che mặt cười thầm, hoặc là bật cười thành tiếng, tuy không rõ ràng như Ngũ công chúa nhưng cũng chẳng kém hơn bao nhiêu.
“Ngươi!”
Ninh Tử Thuần vốn nghĩ Liễu Ly sẽ nói chuyện một cách thiện ý với mình, biết đâu nàng có thể buông bỏ khúc mắc và sẽ hòa thuận chơi cùng Liễu Ly.
Nào ngờ Liễu Ly không cả nể nàng chút nào, mà còn nặng nhẹ nói móc nàng.
“Sao?” Liễu Ly giống như chỉ vừa mới chú ý đến Ninh Tử Thuần ở phía trước, bên phải của nàng, nhẹ nhàng cười nói, “Bát công chúa điện hạ, buổi sáng tốt lành.”
Ninh Tử Thuần vô cùng tức giận: “Lúc nãy ngươi nói thế là có ý gì?”
“Ơ?” Liễu Ly tỏ vẻ khó hiểu nói, “Thần nữ không phải đang nói con muỗi sao, Bát điện hạ sao mà nóng nảy thế, không lẽ…”
Nàng tựa tiếu phi tiếu nói: “Bị nói trúng tim đen nên chột dạ à?”
Đúng lúc này, thái phó bước vào lớp học, hiển nhiên đã sắp bắt đầu học. Ninh Tử Thuần đành im miệng, dữ tợn lườm Liễu Ly và Ninh Tử Thanh, sau đó đẩy Liễu Như Vận ở bên cạnh một cái cho hả giận.
Liễu gia các người chẳng có gì tốt lành cả!
Liễu Như Vận thấy Liễu Ly và Bát công chúa cãi nhau, còn đang cười thầm, nên nhất thời không để ý đã bị Ninh Tử Thuần bất thình lình đẩy ngã nhào sang một bên.
Thái phó cau mày: “Liễu Nhị tiểu thư làm sao đấy?”
Liễu Như Vận ngã rất đau, ấm ức mà hốc mắt đỏ hoe, nhưng lại không thể nói với mọi người là Bát điện hạ làm sai. Chỉ đành cắn môi nén nước mắt, khẽ nói: “Ghế ngồi của học trò không may bị trượt, học trò không sao.”
“À.” Thái phó cầm sách lên, chính thức bắt đầu giảng bài học hôm nay, “Quá Tần Luận ta đã dặn học, các trò đã đọc hết rồi chứ? Hôm nay chúng ta sẽ thảo luận về…”
Cả tiết học Liễu Ly nghe không hiểu gì, mặc dù đã nghiêm túc nghe giảng, nhưng chỉ hiểu được một chút.
Cũng không trách Liễu Ly, ở đây trừ Liễu Ly và bạn độc ra thì tất cả đều là hoàng tử và công chúa sắp đến tuổi trưởng thành. Cho đến nay người kế vị vẫn chưa quyết định, hoàng hậu lại không có con nối dõi, về lý mà nói những hoàng tử và công chúa có mặt ở đây đều có khả năng cạnh tranh. Một vị được ứng cử làm trữ quân thì không thể nào là những đứa nhỏ mười hai, mười ba tuổi vẫn còn ngồi học tứ thư và ngũ kinh, vậy nên đủ dạng đế vương thuật và trị quốc sách thâm sâu và khó hiểu nhất định không thể thiếu.
Liễu Ly – người không có nền tảng gì: Cá mặn.jpg.
Ngược lại, Ninh Tử Thanh ngồi bên cạnh thì ung dung, thoải mái. Ninh Tử Thanh đã tự mình đọc “Quá Tần Luận” từ lâu rồi, hôm nay cũng chỉ xem lại một lần nữa thôi.
Ninh Tử Thanh vừa nghe, vừa hơi đưa mắt sang Liễu Ly ở bên phải. Chỉ thấy Liễu Ly viết không ngơi tay, tuy nghe ngơ ngác hết cả mặt, nhưng rất nghiêm túc ghi lại những điều thái phó giảng.
Ninh Tử Thanh trong mắt thoáng hiện lên sự ôn nhu, thầm nghĩ Liễu Ly học cũng nghiêm túc thật. Nhưng khi ánh mắt dời xuống những dòng chữ mà Liễu Ly viết thì mày không khỏi hơi cau lại.
…Không phải nói là sẽ học viết theo chữ của mình sao? Học ra thế này đây à?
Liễu Ly nhận thấy tâm trạng của Ninh Tử Thanh thay đổi, lè lưỡi xấu hổ. Nàng thật sự có luyện chữ chăm chỉ, tiếc là luyện thư pháp đòi hỏi phải luyện trong thời gian dài mà không phải ngày một ngày hai, cho nên khó nâng cao nhiều trong một thời gian ngắn được.
Nàng cúi đầu xem kỹ nét chữ của mình, cũng đâu có xấu đến thế! Dù nó không ngay hàng thẳng lối lắm, nhưng hơn hết là sự ngây thơ và thuần phác…
Lơ là một chút là những lời thái phó nói đã lọt từ tai nọ sang tai kia, tự nhiên mà đã lỡ bài, Liễu Ly muốn bắt kịp lại thì phát hiện như đang nghe thiên thư vậy.
Giống như học toán cao cấp ở đại học, “Chỉ cần cúi đầu nhặt bút thì ngẩng đầu lên sẽ nghe không hiểu gì.”
Tức ghê.
Ninh Tử Thanh cảm thấy thú vị, lặng lẽ đẩy một tờ giấy qua chỗ của Liễu Ly. Vẫn là chữ tiểu khải xinh đẹp như mọi khi, trên giấy ghi đầy những kiến thức cần nhớ của cả tiết học.
Liễu Ly sáng mắt lên, mấp môi từ “cảm ơn” và bắt đầu ráo riết ghi chép.
Ninh Tử Thanh trước giờ chưa từng lơ đễnh trong lúc học lại lần đầu tiên suy nghĩ thẫn thờ.
Ninh Tử Thanh nhớ về con mèo nọ ở bên ngoài Điện Bích Ngọc khi mình tám tuổi.
Hôm ấy, một con mèo đã xuất hiện ở trước Điện Bích Ngọc sau một cơn mưa. Người nó dính toàn là bùn đất, bẩn đến nỗi không nhìn ra màu lông của nó.
Sau khi thị nữ Tiểu Thụy tắm cho nó xong, thì ngạc nhiên khi thấy nó là một con mèo trắng và một màu đen duy nhất là cái đuôi. Đó là một giống mèo rất được yêu thích, thường được gọi là “ngân bình tha thương”.
Con mèo có tính sôi nổi và vô hại. Mỗi lần Ninh Tử Thanh cho nó ăn ít thịt nhỏ là nó sẽ nhìn lại bằng đôi mắt sáng long lanh để tỏ lời cảm ơn. Nhưng không được bao lâu, một lần Tiểu Thụy đưa đó đến ngự hoa viên chơi thì đúng lúc bị mẫu thân của Bát công chúa là Lý Tiệp Dư nhìn thấy và bắt nó đi. Kể từ đó thì Ninh Tử Thanh không còn nhìn thấy con mèo ấy nữa. Ninh Tử Thanh có tính cách lãnh đạm, không có nhiều tình cảm với vật nuôi, nhưng khi biết con mèo bị bắt đi thì Ninh Tử Thanh có đôi lúc cũng sẽ nghĩ, nếu một ngày nào đó mình có thể đứng đủ cao thì sẽ không để người khác lấy mất thứ gì của mình nữa.
Ánh mắt lúc này của Liễu Ly, Ninh Tử Thanh dường như đã từng gặp qua, bỗng nhiên giống với con mèo trong ký ức một cách kỳ lạ. Ninh Tử Thanh cũng không biết nên dùng từ ngữ gì để diễn tả cảm giác trong lòng mình, Ninh Tử Thanh chỉ cảm thấy bí mật nơi sâu thẳm trong tim bất chợt bị khuấy động.
“…Đối với việc này, điện hạ có ý kiến gì?”
Giọng của thái phó vang lên, đưa Ninh Tử Thanh quay trở lại bài giảng. Ánh mắt của Ninh Tử Thanh lại bình tĩnh trở lại, giống như chưa từng tồn tại những điều vừa rồi.
Nàng nhỏ nhẹ trả lời câu hỏi một cách lưu loát và trôi chảy.
*
Kết thúc tiết học, Liễu Ly đi vệ sinh, còn Ninh Tử Thanh thì đi ra trước, vẫn như cũ, chờ nàng bên dưới đình hóng mát.
“Quận chúa?”
Liễu Ly vừa đi ra rửa tay thì nghe thấy một giọng nam dịu dàng gọi nàng, nàng giật mình quay ngoắt đầu lại, tiện thể vẩy nước vào mặt người đó.
“Là ngươi?”
Đó là bạn độc của Lục hoàng tử, tên là Giang… gì ấy nhỉ?
Liễu Ly mở bảng thông tin của người này.
Họ và tên: Giang Vũ Chương
Tuổi: 15 tuổi
Thân phận: Thế tử phủ Lương quốc công [Đại Ninh hoàng triều]
Trạng thái hiện tại: nhớ mãi không quên
Ghi chú: lịch sự nho nhã
Không ngờ người này có độ hảo cảm với Liễu Ly lên đến 100 điểm, chẳng lẽ hai người đã quen nhau từ trước?
Liễu Ly không muốn đứng nói chuyện ở chỗ rửa tay, lịch sự nói: “Giang thế tử, ở đây không tiện nói chuyện, chúng ta đi ra ngoài nhé.”
Giang Vũ Chương lúng túng lau nước trên mặt đi: “Là Giang mỗ đường đột.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Liễu Ly hỏi: “Thế tử tìm ta có việc gì không?”