Chương 1: Tử Thanh
Các cô gái sẽ khoác lên mình những bộ quần áo mới, bẽn lẽn cười duyên, hẹn người trong lòng cùng đi ngắm những nhành mẫu đơn chớm nở.
Nhân gian khí trời tươi đẹp, trong hoàng cung oanh tước hót quanh, liễu xanh biếc rủ, ong bướm vờn hoa.
Thiếu nữ bên bờ hồ trong bộ nhu quần màu vàng dịu đang… khựng tay phải giữa chừng.
Cô vừa mới chụp hụt tay của Ninh Tử Thanh chỉ vì chậm hơn nửa giây. Ninh Tử Thanh cứ thế ngã xuống hồ ngay trước mặt cô.
Thị nữ Kiều Nhi bước tới, tranh công: “Quận chúa, cửu công chúa này gặp người không những không tới vấn an mà còn tỏ thái độ với người nữa! Người thấy nô tì dạy một bài học như vậy được không?”
Dạy một bài học?
Liễu Ly nhìn bé gái cả người ướt sũng vùng vẫy trong hồ với vẻ mặt phức tạp, đó là cửu công chúa mà Kiều Nhi đã gọi.
Người khác không thấy được, nhưng nàng thì thấy rất rõ…
Trên đầu cửu công chúa, những ký tự nhắc nhở màu đỏ đang nhảy lên liên tục, phát sáng trên không.
“Độ hảo cảm của [Ninh Tử Thanh] đối với bạn -100.”
“[Ninh Tử Thanh] sắp chết đuối, trạng thái: nguy hiểm cận kề.”
Liễu Ly thở dài.
Vừa xuyên qua không được bao lâu, cô còn chưa kịp tiếp xúc với nữ chính trong sách thì thị nữ bên cạnh đã đẩy nữ chính xuống hồ, làm cho độ hảo cảm của nữ chính đối với cô từ số 0 đã biến thành con số âm chỉ trong ba giây.
Giờ chỉ còn cách…
Liễu Ly lập tức đá Kiều Nhi ngây thơ ngã vào hồ rồi quay sang gọi một thị nữ khác: “Dục Nhi mau kêu người tới! Nhớ đừng gây náo động.”
Đồng thời, cô nhảy xuống hồ, nước bắn tung tóe, cô cố gắng bơi về phía cửu công chúa.
“Điện hạ! Tất cả chỉ là hiểu lầm! Thần nữ đến cứu người ngay!”
Cơ thể nhỏ nhắn của Ninh Tử Thanh cứ nhấp nhô trong nước, tuy hồ không sâu nhưng cũng khiến người ta hốt hoảng một phen. Ninh Tử Thanh không biết bơi, chỉ thấy tay chân mất hết cảm giác, bỗng nhiên bị sặc nước, cả người sắp chìm xuống càng sâu hơn.
“Cửu công chúa điện hạ!”
Liễu Ly nắm lấy cánh tay của Ninh Tử Thanh, ra sức nâng Ninh Tử Thanh lên.
Thể lực của kí chủ này khá tốt, thân thể khỏe mạnh, có thể dễ dàng đưa Ninh Tử Thanh vào bờ.
“Thuần Ninh?”, Ninh Tử Thanh thanh ho vài tiếng, sau khi nhìn rõ khuôn mặt trước mắt thì Ninh Tử Thanh vùng vẫy muốn thoát ra, nhưng đôi tay của Liễu Ly không cho phép: “Ngươi…”
Người của Ninh Tử Thanh rất nhỏ và nhẹ, cô nhẹ nhàng nhấc Ninh Tử Thanh đặt xuống đất, sau đó cũng leo lên bờ. Hai người đều ướt sũng, trông rất chật vật.
Liễu Ly thử hỏi: “Điện hạ không sao chứ?”
Cô biết mình hỏi thừa, người ta đã ngã xuống nước, nhưng vẫn mong người ta sẽ không sao.
Ninh Tử Thanh đầu tóc rối bời, chau mày nằm trên bờ nghĩ đến lúc sặc nước lúc nãy mà vẫn chưa hoàn hồn.
Liễu Ly vừa thay đổi ý nghĩ thì trước mặt xuất hiện một bảng hệ thống mà chỉ có cô mới nhìn thấy được.
Họ và tên: Ninh Tử Thanh
Tuổi: 12 tuổi
Thân phận: cửu công chúa [vương triều Đại Ninh]
Độ hảo cảm: -100 (không đội trời chung)
Trạng thái hiện tại: thiếu niên tảo huệ, ngọa tân thường đảm (1)
(1) Tuổi còn nhỏ nhưng hiểu biết sớm, chịu đựng đau khổ để chờ cơ hội phục thù.
Lưu ý: thiên mệnh sở quy, chân long thiên nữ (2)
(2) Số phận được trời định sẵn làm nữ hoàng đế.
Bốn chữ “thiên mệnh sở quy” buộc Liễu Ly phải cố gắng lấy độ hảo cảm của Ninh Tử Thanh để được tồn tại.
Ninh Tử Thanh vẫn còn nhỏ, khuôn mặt vẫn còn non nớt, thân thể mềm mại nhỏ bé, đúng thị là một thiếu nữ vô hại. Nếu bây giờ có ai nói cô bé ấy là chân long thiên nữ thì mọi người sẽ cười rần.
Nhưng Liễu Ly lại biết, tương lai của Ninh Tử Thanh sẽ là một nữ đế ra tay sát phạt, thống nhất thiên hạ. Không chỉ lòng dạ thâm sâu mà thủ đoạn còn rất tàn nhẫn. Những ai từng ức hiếp nàng lúc nhỏ thì đều sẽ chết dưới kiếm của nàng.
… Kết quả là ngay lần đầu gặp mặt, mối quan hệ của hai người đã trở thành “không đội trời chung”.
Liễu Ly mặt không cảm xúc nghĩ, cơ thể này thật kém may mắn.
Thấy Ninh Tử Thanh phớt lờ cô nên cô nhích lại gần hơn, nhưng lại thấy Ninh Tử Thanh đang nhìn cô với ánh mắt cảnh giác.
Ánh mắt không có nét ngây thơ của một thiếu nữ mười hai tuổi mà chỉ toàn là vẻ thờ ơ và đề phòng.
Liễu Ly rất hoảng loạn, nhưng cô cũng dần ổn định cảm xúc lại, dịu dàng nói: “Điện hạ, thần nữ quản giáo thị nữ không nghiêm. Đại nhân người đừng chấp tiểu nhân, đừng để nó ở trong lòng.”
Chân long thiên nữ chú định đắc thế, nhỡ ngày sau Ninh Tử Thanh truy cứu, chỉ sợ Liễu Ly mất mạng không rõ nguyên do.
Lúc này, Kiều Nhi đang ở dưới nước chờ lệnh của Liễu Ly.
Trời lạnh, nước càng lạnh hơn, Kiều Nhi một bước cũng không dám di chuyển, chỉ biết cúi đầu run rẩy.
Nhìn thấy Liễu Ly nói chuyện với mình dịu dàng như vậy, trong mắt Ninh Tử Thanh hiện lên một chút ngạc nhiên. Trong cung không ai không biết, thân mẫu của cửu công chúa không được sủng ái, nên nàng cũng bị phụ thân hắc hủi, ngay cả thái giám cung nữ cũng hay gây khó dễ với nàng.
Nhưng lúc này, Liễu Ly quận chúa được thánh sủng lại nhẹ giọng xin lỗi nàng, giống như đang sợ nàng.
… Đây là hình thức làm nhục mới sao?
“Trước đây chưa từng thấy người trong cung, lần này đã mạo phạm phượng thể của cửu điện hạ, Thuần Ninh tội đáng muôn chết.” Liễu Ly cố gắng tỏ ra thật chân thành, “vét” hết những lời hay ý đẹp có trong đầu, “Xin điện hạ dừng trách mắng, thị nữ này không hiểu quy củ, ta nhất định sẽ trừng phạt nghiêm khắc, nhưng xin người đừng vì vậy mà nghi kị ta.”
Lúc này, Dục Nhi, một thị nữ khác của Liễu Ly đã dẫn người đến giúp. Đây là việc làm thông minh, chỉ gọi vài thị nữ đến giúp đỡ, vì quần áo của công chúa và quận chúa đều đã ướt, không thể để nam nhân thấy được.
Dục Nhi cũng lấy một chiếc áo khoác dày và choàng cho Liễu Ly: “Quận chúa không sao ạ?”
Tiết xuân giá rét, Ninh Tử Thanh rõ ràng đã lạnh cóng, nhưng đứng dậy mà không nói một lời, có vẻ định rời khỏi. Liễu Ly vội vàng nói: “Còn không mau khoác áo cho cửu điện hạ!”
Một thị nữ khác là Tích Nhi, cầm lấy áo choàng đi về phía Ninh Tử Thanh. Nhưng Ninh Tử Thanh lại nói: “Không cần.”
Liễu Ly biết những hành động này của mình đã đủ làm cho Ninh Tử Thanh nghi ngờ, không thể quá nhiệt tình thêm nữa, đành ra lệnh: “Tích Nhi, đưa áo cho cửu công chúa.”
Lúc này Ninh Tử Thanh lấy áo choàng, vì nàng ấy thật sự cần một bộ quần áo để che thân, đã ướt sũng hết cả, không ra thể thống.
Nàng ấy đứng thẳng lưng, môi mím lại, giống như mọi việc ở bên ngoài đều không liên quan đến nàng ấy, bỏ đi mà không nói lời nào.
Liễu Ly nhìn bóng lưng kiêu ngạo của nàng ấy, lòng chùng xuống. Sau đó xem thử số liệu ít ỏi của bảng hệ thống, nhịn không được muốn đốt cho mình một cây nến.
Với độ hảo cảm -100, rốt cuộc cô cần phải giành bao nhiêu công sức mới có thể lấy được độ hảo cảm đây?
Còn vì sao lại xảy ra những việc này?
Tất cả phải bắt đầu kể từ mấy hôm trước, Liễu Ly rảnh rỗi ở nhà đọc tiểu thuyết.
“Tây phong dạ dĩ hôn” là một tác phẩm nổi tiếng nhất gần đây, nó vốn chỉ là một bộ phim truyền hình, sau đó vì quá nổi tiếng nên những tiểu thuyết cùng tên, phim, hoạt hình, và nhiều tác phẩm phái sinh cùng tên khác liên tiếp ra đời.
Tuy vậy, dù là hình thức nào thì nội dung cũng đều giống nhau – cửu công chúa Ninh Tử Thanh, xuất thân thấp kém, bị hắt hủi. Sau những năm tháng ròng rã nhẫn nhịn, từng bước lên kế hoạch, cuối cùng nàng đã lên ngôi hoàng đế.
Ở bản điện ảnh và phim bộ, người đóng vai Ninh Tử Thanh là Dung Y – một diễn viên đang nổi tiếng. Diễn xuất tuyệt vời và ngoại hình của cô ấy đã tạo nên thành công cho nhân vật Ninh Tử Thanh, qua đó cô ấy có thêm một lượng người hâm mộ đáng kể.
Liễu Ly cũng rất hâm mộ Dung Y, và cũng rất mê quyển tiểu thuyết “Tây phong dạ dĩ hôn”. Cô thức đến sáng để xem hết tất cả những phiên bản, sau đó mê man ngủ quên trên ghế sô pha, khi cô vừa mở mắt ra thì đã xuất hiện ở đây.
“Quận chúa, đã đến giờ thức dậy.”
Cái gối sứ cấn đau Liễu Ly, cô lóc ngóc ngồi dậy. Thị nữ đứng bên giường giật nảy mình: “Quận chúa có sao không?”
Liễu Ly vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, cô dụi mắt và nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh, cô chợt bừng tỉnh: “Cô, cô là ai?”
Nơi đây được trang hoàng sang trọng, đậm chất cổ đại, không phải phòng ngủ của cô.
“Nô tì là Diễm Nhi mà.”
Tiểu thị nữ Diễm Nhi mặc Áo quần màu nhạt, tuổi khoảng mười hai, đang nhìn Liễu Ly với một đôi mắt ngấn nước và đầy lo lắng.
Liễu Ly nghi hoặc nhìn nàng ấy, cảm thấy trên đầu mình xuất hiện rất nhiều dấu chấm hỏi.
Diễm Nhi tuổi còn nhỏ thiếu kinh nghiệm, nhìn thấy nàng như vậy, nhất thời hoảng hốt, kêu vọng ra bên ngoài: “Kiều Nhi, Dục Nhi!”
Hai người thị nữ lập tức chạy vào, quần áo giống với Diễm Nhi, búi tóc giả cao cao và đều trạc tuổi nhau.
“Công chú chợp mắt một lúc rồi bỗng nhiên không nhớ gì cả.” Diễm Nhi nhìn hai người cầu cứu, “Tại sao lại như vậy? Hay là mời đại phu đến?”
“Ngươi sao mà không biết lớn nhỏ, cứ cuống quýt cả lên!” xem ra Dục Nhi là người bình tĩnh nhất trong số họ, tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng đột nhiên cảm thấy Diễm Nhi dùng từ không thích hợp, sợ nàng ấy làm phật ý Liễu Ly, vội vàng khiển trách, “Quận chúa ngọc thể an khang, không được nói bậy.”
Liễu Ly nhìn ba người trước mặt, nhẩm đọc tên của từng người bọn họ trong lòng. Kiều Nhi, Diễm Nhi, Dục Nhi?
Cái tên kỳ lạ này khiến cô nhớ lại quyển sách và bộ phim mà mình đã xem, nhất thời nghĩ đến một khả năng nghiêm trọng, vậy là… mình đã xuyên thư, nhìn những thị nữ và hỏi: “Ta là quận chúa Thuần Ninh?”
Dục Nhi thở dài nhẹ nhõm, có lẽ quận chúa chỉ là ngủ mê, tức thì liếc nhìn Diễm Nhi, sau đó lập tức quỳ xuống: “Là nô tì đã nói sai!”
“Được rồi được rồi, đứng lên.” Liễu Ly có chút rối loạn, cũng không quen người khác nói chuyện văn nhã như vậy, ra hiệu bảo Diễm Nhi không cần quỳ nữa, “Ta hỏi các ngươi, Tích Nhi đâu?”
Kiều Nhi, người vẫn chưa nói gì, tiến lên trả lời: “Tích Nhi đã đến ngự thiện phòng gọi điểm tâm cho người.”
Tuy đã xem nhiều tác phẩm xuyên việt, nhưng khi xảy ra việc như vậy ở bản thân mình, Liễu Ly vẫn không khỏi bán tín bán nghi: “Lấy gương cho ta.”
Dục Nhi nhanh chóng lấy gương đồng nhỏ đến cho cô.
Tuy gương cổ đại không rõ nét như gương của hiện đại, nhưng cũng đủ để phản chiếu khuôn mặt của cô.
Thiếu nữ mặt tựa đào lí, mày liễu cong cong, đôi môi đỏ mọng, cặp mắt sáng trong.
Tuổi khoảng mười một, mười hai, vẫn chưa hoàn toàn trổ mã. Không đến mức kinh vị thiên nhân, nhưng cũng là phấn điêu ngọc trác, trông rất dễ mến.
Đúng thật là diện mạo lúc trẻ của Liễu Ly.