Chương 42 Con bé tìm con có việc gì thế?”
Tần Thế Vỹ định nói gì đó lại thôi, đến giờ bố mẹ anh vẫn chưa biết là anh nhận tội thay cho Phương Nhan.
Nếu ngày đó anh không làm vậy thì liệu nhà anh có xảy ra nhiều biến cố như thế không? Điều quan trọng nhất là sau khi anh chị anh bị hại, bố mẹ anh túng quẫn mà Phương Nhan không hề ngó ngàng hỏi han.
Thậm chí, mấy hôm trước cô ta còn mang thiệp mời cưới tới.
Cô ta không hề quan tâm đến cảm nhận của bố mẹ anh.
Đúng là đáng khinh!
“Thế Vỹ, hôm qua xem bức ảnh này xong, thật ra bố lo con bé lấy người khác thì con sẽ buồn”, thấy Tần Thế Vỹ không nói gì, Tần Quân lại nói tiếp.
“Bố đừng lo cho con, cô ta kết hôn là chuyện của cô ta, con không buồn đâu”, Tần Thế Vỹ nói tiếp: “Hơn nữa, con đã có người khác rồi”.
“Cái gì? Con thích người khác rồi ư? Ai thế?”, Tần Quân hỏi ngay.
“Thế Vỹ, là con nhà ai đấy? Hai đứa tiến triển đến đâu rồi?”, mẹ anh cũng chạy ngay ra ngoài hỏi.
“Bố mẹ đừng hỏi nữa, bọn con đã ba năm không gặp, hôm qua mới gặp lại nhau thôi. Vả lại… thật ra con cũng không rõ mình có thích cô ấy hay không. Tóm lại, sau này chắc chắn con sẽ tìm được hạnh phúc mới, còn chuyện của Phương Nhan thì con không hề buồn chút nào đâu, bố mẹ đừng lo nữa được không ạ?”
Đến bây giờ, bố mẹ anh cũng không biết Phương Nhan là người như thế nào, mà anh cũng không muốn nói xấu về cô ta.
Chí ít thì bây giờ chưa cần thiết, vì trong lòng bố mẹ đã có quá nhiều chuyện ưu phiền rồi.
“Ừ, bố mẹ cũng không buồn đâu, chủ yếu là con thôi, con nói vậy thì bố mẹ yên tâm rồi”, Tần Quân nghiêm túc nói.
Tít tít…
Đúng lúc này, điện thoại của Tần Thế Vỹ đổ chuông. Người gọi đến là em họ Đường Mạn Tuyết của anh.
“Alo!”, Tần Thế Vỹ nghe máy.
“Tần Thế Vỹ, nghe nói anh đi phỏng vấn thành công rồi hả? Anh mà vào phòng thị trường thì sẽ là đồng nghiệp của tôi với Minh Kiệt sao?”, Tần Mạn Tuyết lạnh giọng hỏi.
“Ừ, anh cũng khá may nên được nhận rồi”, Tần Thế Vỹ cười nói.
“Đúng là số anh đỏ thật! Có chuyện này, tối nay là tiệc sinh nhật của một đồng nghiệp trong phòng mình đấy”, Tần Mạn Tuyết ngập ngừng một lát rồi nói tiếp: “Minh Kiệt muốn anh làm quen với mọi người trước nên đã bảo người đó mời anh, giờ tôi sẽ gửi địa chỉ cho anh, khoảng sáu rưỡi bắt đầu. Anh đến đi rồi tôi có chuyện muốn nói với anh tiếp”.
“Cảm ơn ý tốt của bạn trai em hộ anh, nhưng anh không đến đâu. Nếu anh ta có ý kiến gì thì cứ bảo gọi cho anh”, Tần Thế Vỹ chưa có ý định đi làm thì đương nhiên sẽ không lãng phí thời gian để kết thân với đồng nghiệp. So với đi chơi với đám này thì thà anh đến nhà trưởng phòng Liễu Thư Hân để xây dựng quan hệ còn hơn.
“Tần Thế Vỹ, tôi không cần biết thời gian qua anh có đi tù hay không, nhưng nếu anh đã đến công ty làm việc thì hãy xem lại thái độ của mình để nhanh chóng ổn định vị trí và kiếm nhiều tiền, như vậy mới có thể giảm nhẹ gánh nặng cho hai bác”, Tần Mạn Tuyết tức giận nói: “Tôi cứ gửi địa chỉ cho anh, đến hay không thì tuỳ!”
Dứt lời, cô ta ngắt máy. Tần Thế Vỹ bỏ điện thoại xuống, Tần Quân ở bên cạnh tò mò hỏi: “Thế Vỹ, bố nghe giọng hình như là Mạn Tuyết à? Con bé tìm con có việc gì thế?”
“Không có gì ạ, kêu có tiệc sinh nhật của một đồng nghiệp trong công ty và muốn con tới”.
“Thế con mau đi đi, đừng phụ lòng tốt của người ta. Thế Vỹ, Mạn Tuyết đã giúp đỡ nhà mình không ít, còn thường xuyên mang hoa quả và đồ bổ dưỡng đến cho bố mẹ nữa”.
“Vâng, lát con đi”.
Nghe thấy thế, Tần Thế Vỹ đành đồng ý. Nhưng anh biết chắc chắn bữa tiệc này không đơn giản, Trương Minh Kiệt cố tình mời anh đến chắc chắn có ý đồ gì đó.