Chương 32: Em mang thai rồi?
Phùng Dịch bật cười ha hả: “Chính xác”
Bộ trưởng: “Cậu không thể nói dối một chút à? Sự thật mất lòng đó”
“Không thể, ngài gọi tôi có chuyện gì sao?”
Bộ trưởng thở dài: “Cậu nghỉ lâu như vậy không nhớ công việc sao?”
Phùng Dịch sững người, sau đó lại vui vẻ đáp: “Không nhớ, tôi có vợ bên cạnh mà cần gì công việc nữa”
“Tôi đuổi việc cậu luôn nhé?”
Phùng Dịch: “Tùy ngài vậy”
Bộ trưởng: “…”
“Phùng Dịch, đám người kia di chuyển lên đồi núi tuyết rồi. Có lẽ sắp chuẩn bị hoạt động, hôm trước cảnh sát của chúng ta bị bọn chúng đả thương không nhẹ đâu”
Phùng Dịch nhàn nhạt lên tiếng: “Tôi đã nói với ngài rồi. Đem theo một cô gái không rõ phận sự kia theo, thế nào cũng có ngày gặp họa thôi”
Miệng anh nói linh thật, nhưng anh không nghĩ đến lại lúc đó bản thân mình là người bị liên lụy.
Bộ trưởng thở dài: “Cô ta cũng có thể giúp đỡ các cậu mà”
“Tôi thắc mắc rốt cuộc cô ta là gì của ngài mà ngài cố chấp như vậy chứ? Hay tôi bắt cóc con gái ngài làm con tin để thỏa hiệp nhỉ?”
Bộ trưởng dở khóc dở cười: “Cậu bắt cóc mà nói rõ với người nhà nạn nhân như vậy à? Không sợ bị bắt ư?”
Phùng Dịch thờ ơ: “Ngài nhắm có thể bắt tôi?”
“Sao lại không? Nếu không có cậu, tôi tạm giam người nhà cậu vậy”
“Ồ, vậy tôi sẽ để gia đình mình canh giữ con gái ngài”, anh khẽ cười: “Bộ trưởng, ngài không muốn chuyện này xảy ra chứ?”
Bộ trưởng cũng chịu thua trước độ lì lợm của anh, ông thở dài lên tiếng: “Cậu không chọc tôi tức chết thì cậu chết à?”
“Đúng vậy, nên ngài loại bỏ cô gái kia ra đi”, anh không nghĩ nhiều mà nói thẳng ra: “Không biết mục đích của ngài thêm cô ấy vào có việc gì nhưng tôi thấy là không cần thiết. Chỗ đàn ông chúng tôi, thêm một người phụ nữ vào e là không tiện”
“Không tiện cái gì? Các cậu là đồng đội, tôi nhấn mạnh lại là đồng đội đó”
Phùng Dịch thực sự chịu thua trước độ cố chấp của người cấp trên này. Anh thở dài bất lực: “Thôi được rồi, ngài muốn như vậy thì tôi sẽ nghe theo. Nhưng nếu xảy ra bất kỳ chuyện nhỏ hay lớn thì cô ấy phải cuốn gói về thành phố”
“Được, được, đều nghe cậu”, trong lòng bộ trưởng không khỏi than thầm, ông có cảm giác như tên họ Phùng kia mới là sếp ấy nhỉ?
Lúc Phùng Dịch cúp máy quay người vào phòng thì cô gái trên giường cũng đã tỉnh lại, Yển Nguyệt nheo mắt nhìn anh cất giọng hỏi: “Anh dậy sớm như vậy à?”
Anh tở vẻ bất lực: “Đang ngủ mà sếp gọi, dù muốn ngủ thêm cũng không được”
Cô nhìn anh bằng ánh mắt thương hại, Phùng Dịch bước đến ôm cô kéo nằm xuống giường: “Vợ à, nằm với anh thêm một chút đi. E là khoảng thời gian tới anh không thể nằm cạnh em rồi”
“Anh đi công tác nữa sao?”
Giọng anh rầu rĩ cất lên: “Đúng vậy, lại phải đi công tác. Bộ trưởng này bốc lột anh quá đi mất, nghỉ được vài tháng thôi mà”
Lưu Yển Nguyệt sững sờ, sau đó bật cười: “Anh làm cảnh sát đó. Nghỉ vài tháng đã là dài hạn lắm rồi, anh còn muốn nghĩ đến bao lâu nữa hả, Cục trưởng Phùng?”
Phùng Dịch vùi đầu vào lòng cô như bé con đòi ăn kẹo: “Không chịu đâu, người ta còn muốn ở bên vợ lâu hơn một chút mà”
“Phùng Dịch, anh bao nhiêu tuổi rồi hả? Sau này con sẽ cười anh thúi mặt luôn cho xem”
Nghe lời nói của cô, anh giật mình ngẩn đầu, hai mắt trợn tròn ngạc nhiên: “Em mang thai rồi à?”
Like và lưu truyện để nhận được thông báo khi ra chương mới nha ♥️♥️♥️