Chương 18: Phùng dịch đi công tác
- Trang Chủ
- Cưới Trước Yêu Sau: Sủng Riêng Mình Vợ - Vy Thảo
- Chương 18: Phùng dịch đi công tác
Lưu Yển Nguyệt trừng mắt nhìn anh: “Phùng Dịch, anh không biết thú vui khi diễn trò à?”.
Lâm Tiêu Văn bĩu môi: “Đúng là quá nhàm chán luôn”, nói xong lại quay sang chị gái mình: “Chị à, hay bắt anh ấy diễn cùng chúng ta đi”.
“Hử, anh ấy hơn em mười bảy tuổi đó. Có được không?”, Yển Nguyệt ngạc nhiên lên tiếng. Tiêu Văn xoa xoa càm: “Cũng không phải là không, nhìn nhan sắc của anh ấy xem, đâu già đến vậy”.
Phùng Dịch: “…”, ông bà ơi, cứu con với.
Ông bà Lâm: “…”, cháu rể bảo trọng, ông bà không thể bị cuống vào được.
Ăn uống xong, ông bà Lâm đã nghĩ trưa, trong phòng khách chỉ còn lại ba người bọn họ. Lâm Tiêu Văn lười biếng nằm gác chân lên ghế nhìn cặp vợ chồng đối diện, bĩu môi lên tiếng: “Anh rể à, cực cho anh rồi. Rước phải một cục nhớt lười biếng về nhà, chắc khổ lắm”.
Phùng Dịch: “…”
Lưu Yển Nguyệt nghe vậy trợn mắt, nghiến răng cảnh cáo: “Ăn nói đàng hoàng, muốn ăn đạp à?”.
“Đấy, anh rể thấy chưa? Chị ấy chẳng những làm biếng còn rất hung dữ, số phận sau này của anh chắc…”, Tiêu Văn làm vẻ mặt khiếp sợ. Ngay lúc đó, ánh mắt chết chốc của Yển Nguyệt lườm đến chỗ cậu: “Nhóc con, muốn chết thì nói thẳng”.
“Chị à, em đây là muốn cảnh báo cho anh rể thôi”.
“Còn dám nói không”, nói xong cô liền lao đến, dùng tay kẹp cổ người kia lại. Một tay còn lại vỗ vỗ mặt anh: “Sao hả? Nói lại lần nữa xem”.
Nhìn hai chị em nhà này đánh nhau, Phùng Dịch không thể ngồi yên mãi được liền đứng dậy can ngăn: “Này, Yển Nguyệt đừng đánh nữa, coi chừng chết người đó”.
“Anh cứ mặc kệ em, tên nhóc này chính là đang thiếu đòn”.
Phùng Dịch nuốt nước miếng kinh hãi: “…”, vợ anh đáng sợ quá đi mất.
[…]
“Chán quá đi mất, nhanh như vậy đã hết một ngày rồi”, Lưu Yển Nguyệt chống càm nhìn ra cửa sổ ô tô. Chiếc Mercedes của anh lao vun vút, lướt lướt qua những hàng cây ven đường, Phùng Dịch liếc mắt nhìn cô qua kính chiếu hậu, khẽ lên tiếng.
“Chán sao? Hay anh đưa em đi dạo một chút”.
Nghe vậy, cô liền quay sang ngạc nhiên: “Đi ăn bánh rán được không?”.
“Em còn muốn ăn à? Chẳng phải vừa từ nhà ông bà đã ăn rồi sao?”, anh nhướng mày thích thú hỏi ngược lại. Lúc này, cô nhìn anh rồi xụ mặt: “Có phải anh sợ em ăn sập tiệm người ta luôn không?”.
Phùng Dịch dở khóc dở cười liếc sang, bối rối giải thích: “Không phải, anh sợ em ăn không nổi nữa thôi. Còn nếu em muốn thì ăn bao nhiêu cũng được”.
Lưu Yển Nguyệt nhíu mày thở dài: “Anh không sợ em mập lên à?”.
“Không sợ, em ốm như vậy, mập lên một chút cũng tốt. Có da có thịt ôm vào mềm mại biết bao”, anh cong môi vui vẻ.
“Hừ, toàn nghĩ cho lợi ích bản thân. Chồng à, anh chẳng yêu thương người ta gì cả”.
[…]
Tiệm bánh rán yêu thích của Yển Nguyệt nằm ngay trước mắt, cô cao hứng ôm chầm lấy người Phùng Dịch bên cạnh: “Bánh rán, bánh rán”.
Nhìn cô gái vui vẻ bên cạnh, trong lòng anh chợt cảm thấy vô cùng ấm áp. Ây da, làm cho vợ vui thì bản thân cũng vui lây.
Cầm bánh rán trên tay, miệng cô thổi phù phù vài cái rồi cắn một miếng rõ to: “Ưm, ngon quá đi. Bao nhiêu năm rồi ăn mãi không chán”.
Phùng Dịch nhướng mày, rũ mắt nhìn người đối diện cất tiếng: “Vợ à, anh cũng muốn ăn”.
“Hả”, cô ngẩn đầu, rồi đưa chiếc cánh cầm tay còn lại đến trước mặt anh: “Này, anh ăn thử đi, ngon lắm luôn đó”.
Dường như nghe lời cô nói, sắc mặt Phùng Dịch liền trở nên không vui. Anh cầm lấy chiếc bánh cô đưa, bỏ vào túi áo khoác, sau đó cúi đầu ăn chiếc bánh cô đang ăn dở: “Ừm, đúng là rất ngon”.
Lưu Yển Nguyệt ngây người, nhìn anh rồi lại nhìn vào chiếc bánh trên tay, chân mày nhíu lại: “Anh sao vậy, cái này em đang ăn mà”.
“Em ăn thì sao? Anh không thể ăn cùng em à, đến cả em anh còn ăn được, cái này chẳng là gì”.
Phùng Dịch đút tay vào túi quần, kiêu ngạo lên tiếng. Chậc cái bộ dạng này cô kiềm chế lắm mới không đánh cho anh vài phát, hừ. Không phải, câu nói lúc nãy của anh, nghĩ đến đây sắc mặt Yển Nguyệt trở nên ửng đỏ.
A a a a tên đàn ông lưu manh biến thái này, giữ nơi thanh thiên bạch nhật, nơi công cộng thế này mà dám nói ra những lời như vậy với cô sao? Không thể chịu được a a a. Nội tâm Lưu Yển Nguyệt liên tục gào thét, bỗng bên tai vang lên giọng nói trầm trầm của anh.
“Vợ à, em nghĩ cái gì mà mặt đỏ như vậy hả?”.
“Bùm”, đây là tiếng cơn thịnh nộ trong lòng cô vỡ tan. Hai mắt mở to trừng người trước mặt: “Phùng Dịch, anh dám trêu chọc em à? Đêm nay ra xô pha ngủ đi, hừ”.
Nói xong cô liền bước đi bỏ lại Phùng Dịch bơ vơ đứng đó đầy thắc mắc. Vợ giận thật đấy à? Con gái sao da mặt lại mỏng như vậy chứ? Rõ ràng chỉ trêu nhẹ thôi mà. Phùng Dịch ủy khuất lủi thủi đi theo sau lưng cô.
“Vợ à, đừng giận anh như vậy chứ?”.
“Em không biết, lần trước em đã cảnh báo cho anh biết rồi. Ai bảo anh không chịu nghe làm gì chứ?”.
[…]
Sáng hôm sau, khi Lưu Yển Nguyệt tỉnh lại đã không thấy người đàn ông vốn nên xuất hiện ờ đây đâu. Cô mở điện thoại thì thấy được tin nhắn gửi đến vào lúc ba giờ sáng.
Phùng Dịch: Vợ à, anh có nhiệm vụ đột xuất không thể thông báo trước cho em được. Đồ ăn sáng anh đã làm trong tủ lạnh, lúc nào thức dậy thì hâm lại mà ăn nhé. Lúc anh không có nhà, em về nhà chính ở cùng mẹ và Phùng Kỳ đi, đừng ở lại biệt thự một mình.
Không hiểu sao khi đọc tin nhắn xong, trong lòng cô cảm thấy rất chua xót. Rõ ràng tối hôm qua còn chạy bám theo cô, hôm nay đã biến mất tiêu. Bỏ đi, đây là công việc của anh mà, không thể trách như vậy được.
Lúc đang ăn sáng, điện thoại cô vang lên cuộc gọi đến. Cô không để ý là ai gọi mà nhấc máy: “Alo?”.
“Có nhớ anh không?”.
Giọng nói trầm ấm vang lên bên tai, tim cô đập chậm lại một chút. Lưu Yển Nguyệt hít sâu một hơi, thành thật lên tiếng: “Nhớ”.
Bên kia truyền qua tiếng cười nhẹ nhàng của Phùng Dịch: “Anh biết mà, vợ sao có thể không nhớ anh được chứ? Đợi vài ngày nữa thực hiện nhiệm vụ xong anh sẽ đem quà trở về cho em”.
“Làm nhiệm vụ còn mang quà về cho em à?”.
Phùng Dịch: “Tất nhiên rồi, anh thấy một thứ rất hợp với em nên đã mua rồi. Khi nào về sẽ cho em xem”.
Lưu Yển Nguyệt bật cười: “Bây giờ không thể cho em xem trước sao?”.
“Không thể, chỉ có anh bên cạnh mới có thể xem thôi”.
Cô nhăn mày: “Không phải là anh đã mua thứ bậy bạ gì rồi đấy chứ?”.
Phùng Dịch nghe vậy liền bật cười: “Bà nội của tôi ơi, em không thể trong sáng hơn một chút à?”.
“Cái này anh không thể trách em được, ai kêu anh cứ mờ mờ ám ám chi. Muốn người ta không nghĩ bậy thì đừng như vậy chứ?”.
“Còn trách ngược lại anh sao? Có phải là thiếu anh nên nhớ…”.
“Phùng Dịch, anh định nói bậy cái gì vậy hả? Có tin em ngắt máy hay không?”, mặt Lưu Yển Nguyệt đỏ bừng lớn tiếng nói.
Phùng Dịch không hiểu sau lại cười không ngừng được, khỏi nói cũng biết cô đang như thế nào rồi. Cô vợ này của anh đặc biệt là da mặt siêu mỏng, chọc một chút liền thẹn quá hóa giận ha ha ha, nhưng không sao, anh đây thích như vậy.
“Được rồi vợ à, anh không đùa nữa. Em đã ăn sáng chưa?”.
“Em đang ăn đây”.
[…]
Vừa kết thúc cuộc trò chuyện với vợ yêu, bên tai của Phùng Dịch lại vang lên giọng nói khinh bỉ: “Chậc, nói chuyện với anh em không quá mười câu, nói chuyện với vợ lại suốt cả tiếng. Tôi thật sự chán cậu quá đi mất”.
Lâm Bá An dựa lưng vào ghế, chân này gác chéo lên chân kia trông vô cùng lười biếng. Phùng Dịch liếc mắt một cái, nhúng vai nói: “Chịu thôi, vợ tôi đẹp như vậy mà. Còn các cậu… hừm…”.
“Ý cậu đang chê bọn tôi xấu đấy à? Cục trưởng Phùng đừng tưởng chỉ mình cậu được phụ nữ yêu thích, bọn tôi cũng có không ít đâu”.
Phùng Dịch nhướng mày thờ ơ: “Cụ thể là bao nhiêu?”.
“Anh đây cũng không cần như vậy đâu. Vợ tôi yêu tôi là đủ rồi”.
Lâm Bá An: “…”, dám khoe khoang tình cảm với người theo đuổi chủ nghĩa độc thân như ông đây. Phùng Dịch cậu đúng thật là đáng ghét quá đi mà.
Cùng lúc đó, cánh cửa phòng mở ra. Một người đàn ông tóc húi cua bước vào, anh ta liếc mắt nhìn hai người trong phòng rồi lên tiếng: “Đã lần được một số dấu vết của bọn chúng, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”.
“Đi xem một chút”, Phùng Dịch đút tay vào túi, không quên quay đầu trêu chọc Lâm Bá An một chút rồi mới chịu rời đi.
Lục Nam nhìn bóng lưng người rời đi, lại nhìn sang Cục phó Lâm, giật giật khóe môi: “Anh không thắng nổi Cục trưởng đâu”.
Lâm Bá An: “Cậu không tin tưởng vào tôi như vậy à?”.
“Chịu thôi, vợ anh ấy còn bị anh ấy chặn họng. Anh nghĩ mình là ai?”.
Lâm Bá An gật gù: “Con người này đúng là quá kiêu ngạo”.
[…]
“Cục trưởng Phùng, anh đến rồi”, giọng nói của phụ nữ vang lên. Phùng Dịch nhíu mày, chẳng phải anh chỉ cho nam đi thôi à, lấy đâu ra nữ ở đây chứ?
Người kia dường như biết được thắc mắc của anh, liền lên tiếng giải thích: “Tôi mới được cấp trên điều xuống vào bộ phận khám nghiệm tử thi, Diệp Lam”.
“Khám nghiệm tử thỉ?”.
Diệp Lam mỉm cười gật đầu: “Phải”.
Phùng Dịch cười lạnh: “Đây là chúng tôi đi điều tra tội phạm, khám nghiệm tử thi đi theo làm gì?”.
Diệp Lam tỏ vè ủy khuất: “Tôi không biết, là cấp trên bảo như vậy…”.
“Mau cuốn gối trở về đi, nói với cấp trên là tôi đuổi cô về, hừ phiền phức”, nói xong anh liền xoay người ra ngoài, châm điếu thuốc rít vài hơi. Lục Nam thấy vậy liền nhíu mày đi đến: “Làm sao vậy?”.
“Cô ta là ai gửi đến?”.
Lục Nam nhúng vai lắc đầu, Phùng Dịch thấy vậy hừ lạnh: “Cậu thấy chúng ta cần người khám nghiệm tử thi?”.
Like và lưu truyện để nhận được thông báo khi ra chương mới nha ♥️♥️♥️