Chương 17: Lâm tiêu văn
Nhìn sống mũi thẳng tấp không kìm được cánh tay mà chạm vào, gương mặt cô áp sát lại gần anh hơn, ánh mắt chăm chú không chớp lần nào. Bỗng cánh tay cô bị người kia chụp lấy, Lưu Yển Nguyệt chột dạ lên tiếng: “Anh… anh tỉnh rồi à. Mặt anh… mặt anh lúc nãy bị mũi chích, em chỉ muốn đập mũi thôi”.
Phùng Dịch nhướng mày, cất giọng khàn khàn: “Vậy sao? Anh còn chưa hỏi em đang làm gì mà”.
Cô ngây người, đúng là bản thân đã quá lố, mặt ngượng ngùng đến đỏ bừng, quay sang chỗ khác không lên tiếng. Bên tai truyền đến giọng cười trầm trầm của Phùng Dịch: “Bà xã, em đang chột dạ sao?”.
“A a a, đừng trêu em mà”, Lưu yển Nguyệt kéo chăng trùm kín đầu, xoay lưng lại về phía anh.
[…]
“Bà à, hôm nay có dịp gì sao, chuẩn bị nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy?”, Lâm Tiêu Văn nhìn trên bàn chất đầy rau củ, thịt cá nhíu mày thắc mắc lên tiếng. Bà Lâm trong bếp đi ra, cười híp cả mắt, người khác nhìn vào đã biết rõ bà đang rất vui.
Lâm Tiêu Văn nhăn mặt, đi đến ngồi xuống ghế. Bà Lâm vỗ vai anh vui vẻ: “Hôm nay chị gái con sẽ về, còn dẫn theo cả anh rể của con. Bà muốn làm nhiều món chị con thích, mau lên đến giúp bà nào”.
“Bà à, bà thiên vị thật đó. Chị về lần nào cũng được nhiều đồ ăn ngon, lúc con về sao không thấy được ưu đãi như vậy chứ?”.
Bà Lâm nhéo lỗ tai anh một cái: “Con ăn nhiều như vậy, cái gì không ăn được. Nhưng cháu gái bà thì khác, người ta kén ăn nên bà muốn thúc con bé ăn nhiều một chút, cho có thêm da thịt”.
Lâm Tiêu Văn đen mặt, khóe môi giật giật: “Bà quá thiên vị luôn đó. Người muốn ăn lại không cho ăn”.
“Con mập như vậy. Sau này, sẽ ảnh hưởng đến việc lấy vợ đó, mau giảm cân đi”.
“Bà à”, anh thở dài một cách mệt mỏi, cuối cùng cũng chịu lê bước đi vào trong bếp.
Không lâu sau, bên ngoài vọng vào tiếng xe cùng với tiếng ông Lâm trông rất vui vẻ: “Ây da, về rồi, về rồi đấy à”.
“Ông ngoại, con nhớ ông quá đi”.
“Ha ha, ông cũng nhớ con. Bà à, Tiêu Văn mau ra đây đón con bé đi nào”, ông Lâm cao hứng vọng tiếng nói vào bên trong nhà. Bà Lâm nghe vậy liền bỏ việc trên tay mà chạy ra ngoài, nhìn cháu gái xinh đẹp trước mắt, không kiềm được sự vui vẻ trong lòng.
“Ây da, về rồi, bà đợi hai đứa mãi thôi.”, Bà Lâm ôm cháu gái, tay vuốt lưng một cách hiền từ. Lâm Tiêu Văn đứng đằng sau, gương mặt miễn cưỡng cười không chút cảm xúc: “Chị về rồi”.
“Nhìn nhóc không hoang nghênh chị lắm nhỉ?”.
Anh nhếch môi khinh bỉ: “Biết rồi còn hỏi”.
“Nhóc con, lâu rồi không ăn đấm của chị nên không sợ đấy à?”, vừa nói, cô vừa soắn tay áo, trên mặt xuất hiện nụ cười quỷ dị.
Nhìn người trước mắt, Lâm Tiêu Văn không nhịn được nhớ lại những năm tháng khi còn nhỏ. Bà chị họ ác ma này lúc nào cũng kiếm chuyện để đấm anh. Sắc mặt anh lúc này đã trắng bệch, môi lắp bắp: “Lưu Yển Nguyệt, chị… chị không thể đánh em”.
Lưu Yển Nguyệt khoanh tay trước ngực, híp mắt nhìn anh như cách chị đại trong trường chuyên đi ức hiếp người khác: “Hừ, tốt nhất đừng chọc chị đây. Còn không đừng trách chị đây nặng tay với nhóc”.
“Chị.. chị.. người ta đã mười tám rồi đó, không phải là trẻ con cấp một, cấp hai đâu. Chị đánh em mãi không chán à?”.
“Chị thấy nhóc hình như rất thèm ăn nấm đấm của chị mà. Dù không muốn lắm nhưng nhóc đã thích thì chị chiều cưng thôi”.
Lưu Yển Nguyệt nhúng vai tỏ vẻ vô tội, Lâm Tiêu Văn sững người, trong lòng không biết nên vui hay nên buồn đây. Anh sợ hãi chạy trốn sau lưng ông nội mình: “Ông ơi, ông phải bảo vệ con”.
Ông Lâm vỗ vỗ vai anh lên tiếng: “Cái này ông không thể giúp được đâu. Nếu con muốn có thể thử đi tìm anh rể của con”.
Ông Lâm biết rõ cặp chị em này chỉ đùa giỡn với nhau nhưng mỗi lần như vậy Lâm Tiêu Văn đều bị chị gái đấm cho nâu mắt. Không ai can thiệp vào cả, cả cha mẹ ruột thằng bé cũng vậy, họ chỉ cảm thán là do nó tự làm tự chịu.
Ở Lâm gia, phụ nữ rất được ưu tiên, là bà hoàng trong nhà không thể chọc ghẹo. Nên việc làm của Lâm Tiêu Văn là tự chuốc lấy khổ mà thôi.
Lâm Tiêu Văn nghe vậy liền lia mắt nhìn về người đàn ông sau lưng Lưu Yển Nguyệt, miệng chưa kịp nói đã bị lời của cô cắt ngang. Cô ôm cánh tay của Phùng Dịch, hất mặt cảnh cáo: “Đừng mơ mà nghĩ anh rể của nhóc có thể giúp. Nói cho nhóc biết, anh ấy là chồng chị, chỉ bênh vực chị thôi”.
“Không phải chứ?”, anh nhăn mặt kinh hoàng. Phùng Dịch ôm vai vợ bên cạnh, khẽ bật cười nói với anh: “Yển Nguyệt nói đúng đó, anh chỉ bênh vực một mình cô ấy”.
Lâm Tiêu Văn tuyệt vọng thở dài, thôi bỏ đi, cả đời này anh cũng không thể thắng nổi bà chị ác ma này. Hung dữ như vậy cũng được chồng cưng chiều, không hiểu người đàn ông đó mắt mù hay sao ấy.
Bà Lâm cầm tay cháu gái lên tiếng: “Chúng ta vào nhà thôi. Bà nấu rất nhiều đồ ăn cho hai đứa”.
“A a, thật sao? Bà ơi, cháu yêu bà nhất”, Lưu Yển Nguyệt ngạc nhiên, rồi cao hứng ôm lấy tay bà mình đi vào trong nhà.
Phùng Dịch, Ông Lâm: “…”, đúng là bị đồ ăn làm mờ mắt.
“Phùng Dịch à, chúng ta cũng vào thôi”.
“Vâng ạ”.
Ngoài sân chỉ còn lại bóng dáng cô đơn của Lâm Tiêu Văn không ai quan tâm đến. Trong lòng anh có chút mất mát, dù sao anh cũng là cháu trai đích tôn mà. Sao có thể bị bỏ rơi như vậy chứ? Chị gái có chồng liền quên mất người em trai là anh luôn mất rồi, hừ đúng là đáng ghét.
“Phùng Dịch à, ăn cái này đi cháu. Đây là món tủ của bà, ăn thử xem coi có hợp khẩu vị hay không?”.
Bà Lâm ngồi đối diện đẩy đĩa thịt sườn xào chua ngọt đến trước mặt anh, vui vẻ cất lời: “Bà không biết cháu thích ăn gì, nên đành nấu món tủ vậy”.
Phùng Dịch cười cười: “Không sao đâu bà, cháu ăn cái gì cũng được. Món ăn của bà nấu rất ngon, cháu rất thích”.
“Ha ha ha, thích thì tốt, thích thì ăn nhiều một chút. Cháu phải ăn nhiều một chút còn lấy sức, hai đứa cũng đã hơn ba mươi rồi, cũng nên kiếm vài đứa con đi là vừa”.
Lưu Yển Nguyệt đang ăn nghe thấy lời của bà, suýt nữa sặc phun ra bàn ăn. Cô dừng lại dùng tay đấm ngực, hai mắt long lanh nước ngẩn. Bên tai bỗng dưng vang lên tiếng cười ngặt nghẽo của Lâm Tiêu Văn.
Cô ngẩn đầu, dùng ánh mắt sắc lẹm nhìn qua cậu, nghiến răng lên tiếng: “Lâm Tiêu Văn, em muốn chết đúng không?”.
“Không, không. Ha ha ha, em chỉ cảm thấy bà nói rất đúng, anh chị cũng nên có con sớm đi”, Lâm Tiêu Văn nín cười đến đỏ mặt, xua xua tay giải thích.
Phùng Dịch liếc mắt nhìn sang cô, ánh mắt cong lên đầy thích thú, sau đó quay sang nhìn ông bà: “Không vội đâu ạ, khi nào Yển Nguyệt muốn thì sinh cũng không muộn”.
Ông Lâm nhíu mày: “Hai đứa đâu còn trẻ nữa, mấy năm nữa nói không chừng con bé đã lố tuổi sinh con rồi đấy”.
“Ông à, con còn trẻ mà”, Lưu Yển Nguyệt bĩu môi: “Với lại, bọn con muốn kiếm tiền trước cái đã, sau này sự nghiệp ổn định rồi mới có thể chăm sóc gia đình chứ. Con cái không có ba mẹ quan tâm chăm sóc sẽ rất thiệt thòi. Con không muốn con cái của con như vậy”.
Phùng Dịch gật đầu phụ họa theo: “Đúng đấy ạ, con cái là lộc trời cho. Không thể nói muốn có là có được, việc này cứ để từ từ đi ạ”.
Ông bà Lâm nhìn nhau mím môi không nói nên lời. Lời của Yển Nguyệt không sai, vả lại con bé hiểu rõ nhất chuyện không có ba mẹ quan tâm chăm sóc là như thế nào. Haizz, quá khứ nó chịu tổn thương quá nhiều, bây giờ đến cả việc con cái cũng cẩn thận hơn ai hết. Càng nghĩ lại càng thấy đau lòng cho con bé, ông bà thầm nghĩ.
Lâm Tiêu Văn liếc mắt, ngưng việc ăn uống của mình. Trong đầu không biết bao nhiêu suy nghĩ nảy ra, nhưng rõ nhất vẫn là sự cảm thán dành cho hai vợ chồng này đúng là “phụ xướng phu tùy” mà.
(Câu gốc là “Phu xướng phụ tùy”, có nghĩa là chồng xướng vợ theo nhưng trong câu của mình thì nu9 nói rồi na9 theo nên mình đổi lại một chút nha).
“Của chị này”.
Lưu Yển Nguyệt nhìn đĩa tôm lột sẵn được đẩy đến trước mặt, liền ngẩn đầu, miệng không nhịn được mà thốt lên: “Ô, đại thiếu gia làm cho tiểu nữ đấy à? Thật sự là vinh hạnh quá đi mất”.
Phùng Dịch: “…”, vợ anh biết cách diễn thật đó.
Lâm Tiêu Văn nhếch môi, lười biếng tựa lưng vào ghế, tay phất phất: “Bổn thiếu gia rảnh tay đó mà”.
“Bỏ cái thói nghênh ngang của nhóc đi nhé? Thật chướng mắt”, cô nhếch tôm vào miệng, ghét bỏ lên tiếng. Khóe môi Tiêu Văn giật giật: “Chị à, sao chị diễn không tròn vai thế, thật uổng công người ta cực khổ làm cho chị”.
Yển Nguyệt híp mắt: “Chị đã bảo đổi kịch bản đi mà không chịu. Diễn một cái bao năm rồi chán chết đi được”.
“Không được, chị phải giúp em. Em vừa nhận được vai diễn như thế này, phải luyện tập chứ? Rốt cuộc chị có xem em là em trai mình không hả”.
“Không hề”.
Lâm Tiêu Văn: “…”
Khóe môi của Phùng Dịch hơi cong lên, thì ra chị em nhà này đều là diễn trò, làm anh cứ nghĩ hai chị em không hoài thuận. Ai ngờ chẳng những hòa hợp còn rất hòa tan cơ, diễn trò số một không ai số hai luôn.
Cùng lúc đó, ông Lâm lên tiếng: “Phùng Dịch, cháu cứ ăn đi đừng để ý đến chị em nó. Bọn họ như vậy từ nhỏ đến lớn rồi. Trong đầu toàn là thứ gì đâu không, không giống người thường chúng ta chút nào”.
Nghe ông Lâm nói vậy, bà Lâm liền vỗ vai ông: “Sao có thể nói bọn nó như vậy chứ. Nói là người ngoài hành tinh thì đúng hơn”.
Like và lưu truyện để nhận được thông báo khi ra chương mới nha ♥️♥️♥️