Chương 16: Ra xô pha ngủ nửa năm
- Trang Chủ
- Cưới Trước Yêu Sau: Sủng Riêng Mình Vợ - Vy Thảo
- Chương 16: Ra xô pha ngủ nửa năm
Người kia không đáp lại câu hỏi của cô, tăng âm lượng cao giọng: “Có phải không?”.
Đã biết rồi thì cô cũng không muốn che giấu anh làm chi, dù sao cũng chỉ là bạn bè cũ. Lưu Yển Nguyệt thành thật “ừm” một tiếng. Phùng Dịch nổi đóa, híp mắt nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống: “Tại sao?”.
“Bọn em đã kết thúc rất lâu rồi, bây giờ chỉ là bạn bè cũ gặp lại, không tránh khỏi việc tâm sự một chút mà”, cô xụ mặt, uất ức lên tiếng. Tự nhiên lại lớn tiếng với người ta.
Phùng Dịch dù rất tức giận nhưng thấy gương mặt không vui của cô lại yểu xìu đi. Anh bước đến, nửa ngồi nửa quỳ xuống trước mắt, hai tay ôm lấy gương mặt cô: “Đừng như vậy mà”.
“Anh lớn tiếng với người ta đó”.
Anh sững người, rồi bối rối ý thức được những việc mình làm liền trở nên căng thẳng: “Anh xin lỗi mà, chỉ tại nghĩ đến cảnh em đi ăn cùng tên đó, trong lòng đã cảm thấy khó chịu”.
Lưu Yển Nguyệt không thèm lên tiếng, mà xoay mặt sang hướng khác.
“Vợ à, em đừng như vậy mà”.
“Yển Nguyệt, anh sai rồi. Sau này không lớn tiếng với em nữa”.
“Yển Nguyệt, đừng giận anh”.
“Có thật là biết lỗi rồi không?”, cô liếc mắt lạnh nhạt nhìn người trước mặt: “Còn nữa em sẽ cho anh ra xô pha ngủ nửa năm đó”.
Thấy gương mặt giả vờ hung dữ của Lưu Yển Nguyệt, anh không nhịn được bật cười: “Được, được, đều nghe em”.
Nói xong, anh liền ngồi xuống ôm vai cô kéo vào lòng. Môi bạc cúi xuống giáng lên gương mặt thanh tú của người trong lòng, giọng anh khàn khàn cất lên: “Vợ à, anh yêu em”.
Lưu Yển Nguyệt cụp mắt, hai má ửng hồng, hai tay câu lấy cổ anh đáp lại: “Chồng à, em cũng yêu anh”.
[…]
Trong nhóm chat của đám anh em Phùng Dịch.
Hứa Giang Châu: hình ảnh.
Phó Triết Ngôn: Clmn, người đó… người đó là lão Phùng và Yển Nguyệt sao?
Hứa Giang Châu: Nếu không phải tôi gửi vào đây làm gì?
Lâm Thần: Biết ngay là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén mà.
Hứa Giang Châu: Bén lâu rồi, cậu nói có phải hơi trễ không?
Lâm Thần: Tôi có nói lão Phùng à? Cậu ta nhìn gái đẹp động lòng người trước mắt, không thích, không yêu mới là lạ. Người tôi nói là Yển Nguyệt đó.
Phó Triết Ngôn: Không phải vì cô ấy thấy Cục trưởng Phùng của chúng ta quá xuất sắc sao? Icon che miệng cười.
Lâm Thần: Vậy cậu chưa thấy người yêu cũ của cô ấy rồi. Nhan sắc cũng không kém lão Phùng đâu.
Phùng Dịch: Rốt cuộc ai mới là anh em của cậu hả @Lâm Thần?
Đang trong lúc Lưu Yển Nguyệt vào phòng tắm, anh liền mở điện thoại lên xem. Ai ngờ trong nhóm đang hoạt động vô cùng sôi nổi. Vô tình nhìn thấy tin nhắn Lâm Thần gửi đến, tức quá phải vào lên tiếng.
Tình anh em mấy chục năm nay, không thể nói giúp anh một câu à? Nhưng người yêu cũ của vợ anh rất đẹp sao?
Lâm Thần: Ấy ấy, mấy giờ rồi. Người có vợ như cậu sao giờ này lại rảnh như vậy chứ?
Phùng Dịch: Không rảnh thì làm gì?
Lâm Thần: Thì làm chuyện vợ chồng cần làm. Hai người đúng thật là quá nhàm chán.
Phùng Dịch bỏ lại một câu rồi tắt máy luôn: Cô ấy đang tắm.
Lâm Thần: …
Hứa Giang Châu: Ha ha ha, tôi nói cậu @Lâm Thần không bao giờ nói lại cậu ấy đâu.
Lâm Thần: Không phải, con người này tôi nói chẳng biết tận dụng thời cơ gì cả. Ngồi đợi vợ tắm, đúng là hết chỗ để nói.
Phó Triết Ngôn: Vậy tôi phải gửi câu này cho Phùng Kỳ xem. Để sau này cô ấy biết đường mà đề phòng cậu ha ha ha ha.
Lâm Thần:…
Phùng Dịch ngồi tựa lưng vào xô pha, trong đầu không ngừng lặp lại những hình ảnh lúc tham gia hôn lễ của Phương Nhiên.
“Vợ à, là anh không đúng. Không nên nói như vậy, em đừng giận anh nữa mà”, anh ôm eo cô giữ chặt trong lòng mình. Lưu Yển Nguyệt không hề cựa quậy, chỉ cúi đầu im lặng, một lúc sau lại cất giọng khàn khàn.
“Phùng Dịch, em rất khó chịu”.
Anh dùng tay nâng càm cô lên, khẽ hỏi: “Khó chịu chỗ nào, anh giúp em…”
Chưa kịp nói hết câu, ánh mắt anh đã nhìn thấy ngón tay nhỏ nhắn cô đang chỉ vào ngực trái. Hơi thở anh trầm xuống, tim trong ngực vô thức đập liên hồi. Yết hầu anh hơi lay động, ánh mắt mở to sững sờ: “Em… em..”.
“Em không biết tại sao, nhưng rất khó chịu. Lúc anh đứng cùng cô ấy, em đã rất khó chịu”.
Lưu Yển Nguyệt áp đầu vào ngực, cánh tay vòng tay ôm eo anh. Chắc có lẽ đây là điều duy nhất khi cô khó chịu nhưng lại khiến anh vui vẻ không thôi. Khóe môi anh giương cao, cánh tay ôm cô bỗng dưng siết chặt.
“Yển Nguyệt, em có yêu anh không?”.
“Sao lại hỏi như vậy?”, cô sững sờ lên tiếng. Phùng Dịch xoa đầu cô, khẽ nói: “Trả lời anh đi”.
Cô cất giọng lí rí: “Em không biết”.
Cảm giác này vừa quen thuộc lại vừa như rất lạ lẫm. Đúng rồi, giống như cảm giác cô đối với Mục Thiếu Khiêm năm xưa. Chẳng lẽ, cô yêu rồi, cô yêu anh sao? Nghĩ đến đây, tay cô vô thức che miệng không dám tin.
Đầu cô ngẩn lên liền bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Phùng Dịch. Lưu Yển Nguyệt kinh ngạc, sau đó bên tai lại nghe thấy giọng nói trầm ấm của anh: “Anh không biết em muốn thừa nhận hay không nhưng sự thật đã quá rõ ràng. Trong tim em chắc chắn đã có anh”.
“Anh…”.
“Yển Nguyệt, anh cũng yêu em”.
Cũng yêu em là có ý gì? Anh phát hiện ra nhanh như vậy sao? Hai má của Lưu Yển Nguyệt đỏ ửng, cúi đầu không lên tiếng.
Hôm đó, Phùng Dịch một mực bế cô đi ra ngoài dưới hàng trăm ánh mắt đồ dồn vào bọn họ. Cô ngại đến mức chỉ úp mặt vào ngực anh không dám ngẩn đầu.
Đêm hôm đó cũng xảy ra một vài chuyện không thể ngờ đến giữa hai người bọn họ. Không biết cô lấy đâu ra cam đảm mà chủ động hôn lấy anh. Kĩ thuật không tốt lắm, may mắn là người kia cũng không chê cô. Vốn dĩ chỉ như vậy thôi, nhưng Lưu Yển Nguyệt đâu biết hành động của mình làm đánh thức con hung thú trong người Phùng Dịch.
“Cạch”.
Tiếng mở cửa vang lên đánh thức Phùng Dịch khỏi dòng suy nghĩ, ánh mắt anh di chuyển lên người phụ nữ đang bước đến. Hai mắt như bị hung đỏ, cổ họng khô khốc, anh bật cười trêu chọc: “Em mặc thế này là muốn câu dẫn anh à?”.
Lưu Yển Nguyệt trợn tròn mắt, tay kéo áo choàng tắm che kết người lại: “Em… em quên mang đồ, không có ý đó”.
“Không có ý đó là gì, hửm?”, Anh đứng dậy, hai tay chống hông, híp mắt trêu chọc. Gương mặt Yển Nguyệt nhanh chóng đỏ ửng, lắp bắp giải thích: “Không… không phải, em không câu dẫn anh… a a”.
Chưa kịp dứt lời, eo cô đã bị anh kéo lại gần. Lưu Yển Nguyệt bị hành động bất ngờ của anh làm cho hoảng sợ mà hét toáng lên. Bên tai vẫn còn nụ cười trầm thấp: “Nếu đã hư vậy rồi, chắc là đây là sự sắp đặt của ông trời dành cho chúng ta. Chúng ta cũng nên tận dụng cơ hội”.
“Tận… tận dụng.. cái gì?”.
Phùng Dịch nhếch môi: “Còn tận dụng cái gì nữa hả vợ à ~”.
“Phùng Dịch, không được”, cô vội đẩy tay anh ra, trừng mắt lên tiếng: “Mấy hôm trước anh đã làm rồi còn gì?”.
“Đã là mấy hôm trước rồi mà vợ. Em không thể để chồng mình thiếu thốn như vậy chứ?”, anh trưng bộ mặt đáng thương nhìn cô. Người tốt như Lưu Yển Nguyệt sao có thể phũ phàng được, đành để mặc anh xử lý.
Haizz, kể ra cũng không phải được chăm như con gái, mà bản thân như có thêm một thằng con trai vậy.
Mọi chuyện xong xuôi, Phùng Dịch ôm cô trong lòng, cất giọng khàn khàn hỏi: “Vợ à, anh và người yêu cũ của em ai đẹp trai hơn”.
Lưu Yển Nguyệt: “…”, lại ăn giấm cái gì đây.
Mãi không thấy cô đáp lại, Phùng Dịch nhăn mặt, không lẽ mình thật sự thua kém người kia như vậy à? Không đúng, mình đã ba lăm rồi, người kia chắc cũng ba mươi thôi. Muốn so sánh sao có thế so sánh được. Nhưng cũng chưa chắc, biết đâu được Yển Nguyệt thấy mình đẹp hơn nhưng ngại nói ra thì sao?
Đúng như vậy, mình đây sao có thể thua mấy tên nhóc ranh kia được. Huống hồ chi bây giờ Yển Nguyệt là vợ anh, mấy giành cũng không thể giành được đâu.
Lưu Yển Nguyệt nhìn người bên cạnh đang cười cười tự đắc không nhịn được thở dài trong lòng, khẽ lên tiếng: “Anh cười cái gì vậy?”.
What, giọng của cô, sao lại giống con vịt đực thế hả? Nghĩ đi nghĩ lại, cô liền lườm người bên cạnh một phát nám cả mặt.
Phùng Dịch: “…”, không thể trách anh được mà.
“Vợ à, em có thể trả lời anh được không? Anh và tên đó ai đẹp hơn”.
Lưu Yển Nguyệt nhăn mặt: “Anh trẻ con vừa thôi, chuyện so sánh này chỉ có trẻ con mới làm”.
Phùng Dịch ôm vai cô: “Không được, ai khi yêu vào cũng biến thành trẻ con thôi mà”.
Nghe vậy, cô thở dài bất lực: “Ừm thì, hai người rất khó để so sánh”.
“Không được, em phải chọn ra một người. Chỉ một người thôi”.
Nhìn bộ dạng gấp gáp của anh, Lưu Yển Nguyệt bật cười, trong đầu hiện lên những suy nghĩ trêu chọc: “Theo em thấy thì, luận về nhan sắc thì…”.
Phùng Dịch lay lay cánh tay cô: “Thì sao? Vợ à, em mau trả lời đi”.
“Mục Thiếu Khiêm đẹp hơn”.
Cô vừa dứt câu, sắc mặt của Phùng Dịch đã đen thui. Ánh mắt nhìn cô đầy oán hận, cứ như chuẩn bị thực hiện chuyện đen tôi. Nhưng nhìn anh như vậy, chẳng những cô không thấy sợ còn cảm thấy rất buồn cười.
Thấy Lưu Yển Nguyệt ôm bụng cười ha hả, anh nhăn mặt: “Em cười cái gì hả, vui vẻ lắm sao?”.
“Ha ha ha, Phùng Dịch biểu cảm của anh ha ha ha rất buồn cười ha ha. Xin lỗi, em không nhịn được ha ha ha”.
“Lưu Yển Nguyệt”, anh trầm giọng cảnh cáo. Lúc này, cô mới giật mình, lau nước khóe mắt, gương mặt vì nén cười mà đỏ bừng. Hít sâu một hơi, cuối cùng mới lên tiếng: “Em đùa thôi, thật ra anh đẹp hơn”.
Phùng Dịch liếc mắt: “Có phải em đang đùa với anh nữa không?”.
Lưu Yển Nguyệt xua xua tay: “Không, không, trong mắt em, anh đẹp nhất”.
“Nói vậy là lúc nãy em đùa anh à? Lưu Yển Nguyệt, đêm nay em không xong với anh đâu”.
Like và lưu truyện để nhận được thông báo khi ra chương mới nha ♥️♥️♥️