Chương 20: Hồ Ly lớn lại bị ta tàn nhẫn bỏ rơi rồi
- Trang Chủ
- Cuối Cùng Vẫn Bỏ Lỡ Nhau - Tranh Ca
- Chương 20: Hồ Ly lớn lại bị ta tàn nhẫn bỏ rơi rồi
Chưa đợi huynh ấy nói gì, ta đã mở miệng nói tiếp: “Với lại, ca ca, từ trước đến nay, ta chỉ xem huynh là huynh trưởng mà đối đãi thôi! Thứ tình cảm này của huynh, ta rất sợ hãi cũng… rất chán ghét.”
Hai chữ cuối cùng kia dường như đã lấy hết sức lực của ta, lòng ta chết lặng, tim ta như không còn đập vì bản thân nữa, ta… không còn cảm nhận được gì nữa rồi.
Ca ca sững sờ nhìn ta, sau đó bật cười, cười đến khoé mắt đỏ bừng, cười đến chảy cả nước mắt, huynh ấy cất giọng khàn khàn: “Muội… chán ghét thứ tình cảm này của ta?”
Móng tay ta càng cắm càng sâu, chắc hẳn máu đã sắp chảy rồi, ta không còn nhiều thời gian nữa!
Ta vô cảm gật đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm người đối diện, nói ra lời nói mà mỗi đêm ta nhớ đến đều đau đến hít thở không thông, tim bị đâm cho máu tươi đầm đìa:
“Trần Cảnh Dương, huynh nghe cho rõ đây, thứ tình cảm của huynh làm cho ta thấy kinh tởm!”. Không, người đáng kinh tởm là muội.
“Đời này, dù có chết, ta cũng không thích huynh!”. Không, muội đang nói dối, cho đến chết, muội cũng chỉ thích huynh mà thôi.
Ca ca cứ đứng im như vậy, nhìn ta, ánh mắt ấy làm tay chân ta lạnh cóng.
“Được, xin lỗi vì đã làm muội kinh tởm. Ta sẽ làm tròn vai một người huynh trưởng như muội muốn”. Huynh ấy vừa nói xong đã quay lưng về phía ta, từng bước chậm rãi tiến về phía giường: “Muộn rồi, muội về nghỉ ngơi đi!”
Ngay lúc huynh ấy quay người đi, ta gần như hốt hoảng bước lên một bước, muốn nắm lấy cái gì đó. Nhưng chỉ có một bước mà thôi.
Ta lập tức ép mình dừng lại, nhắm mắt hít thở thật sâu, quay người ra cửa: “Vậy ca ca nghỉ ngơi cho tốt.”
Ta vừa bước vài bước, bỗng cảm thấy được có vật gì đó bám vào chân. Ta nhìn xuống, thì ra là Hồ Lô, không nhịn được đỏ cả mắt, ôm nó lên.
Hồ ly nhỏ được ta ôm vào lòng, hồ ly lớn lại bị ta tàn nhẫn bỏ rơi rồi…
Ta mở cửa, bước ra ngoài, không nhịn được mà run rẩy toàn thân. Gió đêm nay sao mà lạnh quá, làm trái tim ta bị gió lùa qua, cũng lạnh buốt theo rồi.
Ta trầm mặc bước đi, A Hoa thấy ta ra ngoài, dừng tán gẫu với A Phúc, theo ta về viện.
Tỷ ấy vốn đang vui vẻ, hai mắt sáng lấp lánh, đi với ta một hồi mới nhận ra có gì đó không đúng, liền vội nhìn chằm chằm ta, muốn nói lại thôi. Ta nhận ra, nhưng lúc này, ta không còn hơi sức đâu để giải thích nữa.
Cho tận đến khi vào phòng, A Hoa mới không nhịn được duỗi tay ra nắm lấy tay ta, giật mình nói: “Tiểu thư! Tay người lạnh quá, để nô tỳ đi lấy lò sưởi cho người!”
Không đợi ta nói gì, tỷ ấy đã vội chạy đi mất.
Ta thất thần nhìn đôi tay của mình, cười châm biếm, thì thầm: “Đôi tay này làm sao lạnh bằng tâm ta đây, A Hoa!”
Hồ Lô dường như cũng nhận ra tâm tình ta không tốt, nó cọ cái đầu nho nhỏ đầy lông của mình lên tay ta, mở to đôi mắt trong sáng nhìn ta như muốn an ủi.
Rốt cuộc, ta ôm lấy nó, ôm rất chặt, giống như muốn thông qua nó để ôm người kia vậy.
A Hoa chỉ đi có một lát liền trở về, thấy ta đang ôm Hồ Lô mà thất thần, tỷ ấy nhẹ nhàng lại gần, nói nhỏ nhẹ: “Tiểu thư, lò sưởi của người đây, người ôm đi kẻo lạnh cóng tay mất!”
Ta ngước nhìn gương mặt tràn đầy lo lắng của A Hoa, muốn nói gì đó, lại nhớ đến tỷ ấy và A Phúc không đơn giản, sợ tỷ ấy đi nói với A Phúc cái gì, người kia biết được thì…
Vậy nên ta cố gắng tỏ ra tức giận, nói với tỷ ấy: “Ca ca lại chọc giận ta, tạm thời ta không muốn nói chuyện với huynh ấy nữa. A Hoa cũng lui ra ngoài đi, ta muốn ở một mình!”
Dường như ta diễn quá nhập tâm, A Hoa tin là thật, chỉ thở dài nói: “Hai người là huynh muội của nhau. Thiếu gia hẳn là cũng không có ác ý gì đâu, tiểu thư đừng để trong lòng”. Tỷ ấy còn muốn nói gì đó nữa nhưng nhìn gương mặt tức giận của ta, lời muốn nói liền nghẹn lại, lấy cho ta thêm một chậu than đặt dưới giường rồi lui ra ngoài.
Ta nhìn bóng dáng của A Hoa khuất sau cánh cửa, lại thất thần ôm lấy Hồ Lô.
“Hồ Lô, hẳn là để đem được ngươi về, ca ca đã bỏ ra rất nhiều công sức nhỉ?”
“Hồ Lô, ta kể ngươi nghe, trong lòng ta, ca ca là tốt nhất! Huynh ấy hay mở miệng là trêu chọc ta nhưng làm cái gì cho ta cũng rất dịu dàng kiên nhẫn.”
“Hồ Lô, trước đây ta tự tiện ra ngoài, vì diện mạo này mà suýt nữa bị hại, ca ca như phát điên mà đánh những người kia đến tàn phế.”
“Hồ Lô, ta nấu ăn không ngon nhưng món nào ca ca cũng ăn hết sạch, cũng chỉ có huynh ấy mới dám ăn hết thôi, ngay cả phụ thân còn chê nữa là.”
“Hồ Lô, mỗi lần ta kén ăn đều là huynh ấy đích thân đi nấu hoặc là chạy khắp thành để mua về dỗ ta ăn đó!”
“Hồ Lô, ta ghét thứ đắng, đặc biệt là thuốc, cũng chỉ có huynh ấy ngồi chờ ta uống hết chén thuốc đắng liền đút cho ta một viên kẹo đường.”
“Hồ Lô, ta không thích đánh đàn, ta chỉ thích đánh đàn dưới gốc cây ngô đồng, bên cạnh là ca ca thôi…”
“Hồ Lô, ca ca vốn không thích quá thân cận người khác, nhưng chỉ cần ta đòi ôm, huynh ấy cũng chỉ thở dài rồi không nói gì mà ôm lấy ta.”
“Hồ Lô, là ta không vạch rõ giới hạn dù đã biết mình có thứ tình cảm kia với ca ca.”
“Hồ Lô, ca ca sẽ hận ta.”
“Hồ Lô, ta tự tay giết chết chính mình rồi…”
Ta cảm thấy mặt mình ươn ướt: “Tiểu hồ ly này, sao em lại làm ướt mặt ta thế?”
Hồ Lô không rõ nhìn ta, ánh mắt nó tỏ vẻ khó hiểu.
Lúc này ta mới nhận ra, không phải tiều hồ ly làm ướt mặt ta, mà là nước mắt ta không biết rơi xuống từ khi nào rồi
Ta đưa tay sờ lên, chỉ thấy cả khuôn mặt đều là nước mắt…
A… tại sao lại khóc đây?