Chương 18: Che đậy lòng mình
Ta hậm hực nhìn hai người vừa đi vừa nói chuyện, quyết định về phòng tắm rửa một chút, sẵn tiện đem theo mấy cái hà bao ta đã thêu được mấy tháng nay đưa cho ca ca.
A Hoa bên cạnh nhìn ta mãi, bỗng nói ra một câu: “Thiếu gia trở về, tiểu thư nhìn có sức sống hơn hẳn đó ạ!”
“Vậy sao? Sức sống gì chứ! Ta là bị ca ca làm cho tức chết mới phải!”. Nói như vậy, nhưng ta vẫn không nhịn được tươi cười. Ca ca bình an trở về, còn không có trốn tránh ta, ta không vui sao được cơ chứ? Ta quyết định rồi, ta sẽ thành thành thật thật đối xử với ca ca như là huynh trưởng! Chúng ta tốt nhất nên làm huynh muội giống như trước đây sẽ tốt cho cả hai hơn!
Tắm rửa xong, ta mặc xiêm y màu trắng thêu hoa hải đường, bừng bừng sức sống đi tìm ca ca.
A Phúc thấy ta tới, liền như đã được căn dặn trước đó, tươi cười nói: “Tiểu thư tới rồi! Thiếu gia chờ người ở bên trong đó!”.
“Ta có đem bánh vừng theo, ngươi cũng lấy một cái đi A Phúc”. Ta vừa nói, vừa ra hiệu cho A Hoa.
Chỉ có điều, rất nhanh sau đó ta liền cảm thấy không thích hợp!
Vậy mà ta thấy cái gì đây? Tỷ ấy đỏ mặt, cẩn thận đưa miếng bánh vừng kia cho A Phúc, tên kia thì liếc nhìn A Hoa một cái, cầm lấy có miếng bánh còn cầm nhầm tay của A Hoa!
Nhìn hai người liếc mắt đưa tình lại tưởng mình đã giấu kĩ, ta: “…”.
Hai người này là từ khi nào vậy? Sao ta ở cạnh họ lâu như vậy lại không nhận ra?
Nhưng nhìn ánh mắt sáng long lanh của A Hoa, ta không nói gì nữa, chuyện của họ, để họ tự giải quyết đi, ta vẫn nên tìm ca ca tính sổ thì hơn, ở đây chỉ tổ là kỳ đà cản mũi mà thôi.
Khi ta bước vào phòng, ca ca đang ngồi bên cạnh cửa sổ đọc sách. Chân ta liền khựng lại. Cũng không trách ta được, lần trước, lúc xảy ra chuyện kia, ca ca cũng ngồi ở vị trí đó.
Huynh ấy nhận ra ta liền ung dung chỉ chỉ ghế đối diện, mắt cũng không nhìn ta lấy một cái.
Ta tỉnh lại từ trong hồi ức, cố tỏ ra bình thường, bước đến, sau đó ngồi xuống. Ta đặt đĩa bánh vừng lên bàn, cũng không nói gì, cầm một khối bánh lên ăn. Ừm, ngon quá đi mất.
Ta ăn hết một cái, chưa đã thèm, chuẩn bị lấy cái tiếp theo thì đã bị người đối diện chọc cho rụt tay lại.
Ca ca lúc này đã rời mắt khỏi cuốn sách trên tay, nhìn chằm chằm ta: “Tham ăn!”
Ai tham ăn? Ai? Ta cũng chỉ là muốn ăn thêm một khối.
Có lẽ không nhìn được nữa bộ dáng ỉu xìu của ta, bàn tay của ca ca buông sách xuống, lấy một khối bánh vừng, đưa lên miệng ta.
Trước mặt là đôi tay thon dài hữu lực và khối bánh vừng thơm lừng, ta cũng không khách sáo, há miệng cắn xuống, không để ý cắn trúng ngón tay của người kia. Ta thấy vậy, giật mình, cầm lấy ngón tay ấy xem có bị sao không, đồng thời mở miệng: “Muội xin lỗi… ca ca có sao không?”
Ca ca cũng không để ý ngón tay hắn, chỉ hơi nhướng mày nhìn ta: “Muội là chó sao? Thích cắn người như vậy?”
Lo lắng của ta lập tức liền bay sạch, thấy bàn tay cầm bánh còn chưa rút lại của hắn, liền há mồm cắn tiếp khối bánh còn sót lại, lúc này cả khoang miệng đều bị nhét đầy khiến cho nó phồng cả lên.
Trần Cảnh Dương nhìn bàn tay trống không của mình, lại nhìn hai má phồng lên của ta, bật cười thành tiếng, duỗi tay nhéo nhéo mặt ta, cũng không trêu chọc nữa, đứng lên, đi lấy gì đó.
Nhìn theo bóng dáng ca ca, ta mới thở phào một hơi, vừa rồi, chỉ có ta biết tim mình đập nhanh như thế nào, chỉ có thể lấy dáng vẻ kia ra che đậy mà thôi.
Rất nhanh, ca ca đã quay lại, trên tay huynh ấy là một con hồ ly trắng như tuyết!
Ta ngơ ngẩn nhìn một hồi mới nhớ ra trước đây ca ca nói sẽ mang tiểu hồ ly về cho mình, huynh ấy thật sự đem một con về, lại còn xinh đẹp như vậy nữa chứ.
Ca ca cẩn thận đặt hồ ly nhỏ vào trong lòng ta, vậy mà cục bông trắng này không sợ người lạ, ngoan ngoãn cuộn mình trong lòng ta!
Ta yêu thích không buông tay, sờ cái tai một chút, rồi sờ cái đuôi một chút, chơi đến quên trời quên đất. Tiểu hồ ly còn rất nhỏ, không có như trong thoại bản có chín cái đuôi mà chỉ có một cái duy nhất.
“Ca ca!!! Nó có tên chưa?”
“Chưa, muội đặt đi, nhưng mà…”
“Vậy được, sau này em là Hồ Lô nhé!”
“…đừng đặt tên theo món ăn”
Thật không may, ca ca vẫn muộn một bước, ta đã ban tên thì há có thể thay đổi sao? Tiều hồ ly liền có cái tên không ăn nhập với mình từ đó.
Ta tạm thời bỏ quên mất ca ca, trong mắt chỉ có mỗi Hồ Lô, ôm trong lòng âu yếm hồi lâu. Cho đến khi, ta cảm nhận được không khí xung quanh hơi lạnh, sống lưng cũng lạnh mới phát hiện ra ca ca vẫn đang nhìn mình như chờ gì đó.
Nhìn nụ cười giấu đao kia của ca ca, ta không dám lơ là huynh ấy nữa, tay vẫn vuốt ve Hồ Lô, giương mắt nhìn ca ca, nở nụ cười lấy lòng: “Hy nhi đa tạ món quà của ca ca. Muội cũng có thứ muốn cho huynh xem nè”
Ta vừa dứt lời, khí lạnh xung quanh mới bớt đi một chút.
Ta cười thầm, đem hà bao thêu hổ ra đưa cho huynh ấy.
“…”. Trần Cảnh Dương im lặng nhìn hà bao.