Chương 8
Sườn núi phía Bắc bên ngoài Nam Lâu mọc đầy cây bạch quả cùng cây phong đan xen, lác đác xen kẽ vài nhánh cây khác.
Lúc này tầng tầng lớp lớp núi rừng được nhuộm đỏ màu lá phong, gió thu lướt qua, khẽ xào xạc thành tiếng.
Du Đồng cực kỳ thích quang cảnh này, mượn địa thế nơi đây ngày ngày tận hưởng, mở mang tầm mắt. Đến cuối tháng chín một trận mưa gió mùa thu đi ngang qua, lá cây điêu tàn hơn phân nửa, hai bên hành lang sườn dốc bụi cỏ, ngay cả đường đi trên đình đài xa xa cũng phủ kín lá phong đỏ vàng lộn xộn, dày thưa đậm nhạt khác nhau giống như bức tranh được tô đầy sắc màu, tựa như đang đi trên sợi chỉ đỏ trên nền gấm vóc vàng tươi, dệt thêu nên cảnh vật thiên nhiên.
Sáng sớm Du Đồng mở cửa ra ngoài, hít một hơi gió thu mát mẻ ướt át, nhìn nền đất rực rỡ, nàng chỉ cảm thấy thật tươi mát và sảng khoái.
Một đường đi thưởng ngoạn phong cảnh, nàng bất tri bất giác đến bên ngoài Thọ An Đường.
Tối hôm qua lão phu nhân nghỉ ngơi trễ nên lúc này vẫn đang dùng bữa. Bởi vì cơn mưa rào gió táp tối qua nên họ khó mà không nhắc đến chủ đề phong cảnh trong vườn.
Du Đồng ngồi bên cạnh, thấy hai vị trưởng bối đàm luận về cảnh thu bên ngoài trong thành, nàng âm thầm lắng nghe, cực kỳ say sưa.
Đột nhiên chủ đề thay đổi, lão phu nhân lại nhắc đến vị phu quân đã biến mất gần hai tháng kia của nàng…
“Tu Bình đang trên đường trở về đây, lần này tuần tra quả thật nó đã chịu không ít khổ cực, đồ nên chuẩn bị con đã chuẩn bị rồi chứ?”
Thẩm thị gật đầu nói: “Nữ tế đã sai người chuẩn bị sẵn từ lâu rồi ạ.”
“Vậy thì tốt rồi.” Lão phu nhân lên tiếng đáp, rồi lại cúi đầu không nói gì. Từ bên Du Đồng nhìn sang đó, nàng thấy khóe môi của lão phu nhân hơi hạ xuống, mi mắt cụp xuống che đi ánh mắt của bà ấy. Mặc dù mái tóc bạc phơ đã được chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ nhưng cái lưng lại khom hẳn xuống, gương mặt có chút buồn rầu chán nản.
Dường như bầu không khí trong phòng cũng nhất thời trở nên lãnh đạm vì cái cụp mắt này của bà ấy.
Hai vị thiếu phu nhân chi trưởng chỉ cười không nói gì, ngay cả Phó Lan Âm mê ăn uống cũng phải đặt bánh mì sợi trắng xuống, bờ môi khẽ nhấp nhẹ, ngây người nhìn ly trà. Dưới đáy bàn, bàn tay trắng nõn mềm mại giữ lấy ống tay áo, nhẹ nhàng siết thành nắm đấm nhỏ.
Trầm mặc một hồi, vẫn là Thẩm thị mở miệng trước, nụ cười hơi gượng gạo.
“Tu Bình bôn ba hai tháng bên ngoài, lần này trở về chắc hẳn sẽ ở lại một hồi cùng lão phu nhân thôi.”
“Đúng vậy.” Lão phu nhân cũng nhận ra bầu không khí đang quá trầm thấp, bà ấy bèn thở dài, giơ tay lên nói: “Hôm qua mưa một trận, phong cảnh trong hậu viện cực kỳ đẹp, các ngươi cũng không cần câu nệ, tất cả giải tán đi.” Nói xong, bà ấy lại nói với Thẩm thị: “Con ngồi đây một lát, chúng ta thương lượng lại chuyện hai người tới một chút.”
Đám người nghe vậy nhao nhao đứng dậy, Du Đồng để hại vị tẩu tử đi trước. Ra khỏi Thọ An Đường nàng ngẩng đầu nhìn một cái, chỉ thấy Phó Lan Âm đã biến mất không thấy tăm hơi.
Cái này lạ thật.
Phó Dục tuần tra trở về, chuyện vốn phải vui mừng sao ai cũng ra vẻ như có tâm sự thế này?
Chuyện này không thể tìm hiểu từ chỗ Chu cô cô được, nhưng nếu không biết rõ nguyên do những chuyện liên quan đến Phó Dục sẽ khiến nàng cảm thấy không cam lòng.
Du Đồng nghĩ ngợi, sau khi về Nam Lâu, nàng bèn gọi Xuân Thảo cùng đầu bếp nữ Hạ tẩu, dặn dò món ăn mà hôm nay nàng muốn làm.
….
Phòng bếp nhỏ ở Nam Lâu bỏ đó không dùng quá lâu rồi, bên trong bám đầy bụi xám. Du Đồng tốn sức vài ngày mới quét dọn sạch sẽ bên trong xong xuôi. Rồi nàng lần lượt đặt mua đầy đủ dụng cụ làm bếp cũng như hương liệu gia vị.
Bây giờ bước vào, bên trong chỉ toàn là những song cửa sổ sáng bóng, cực kỳ sạch sẽ.
Gió thu qua đi, chân cua ngứa ngáy, bên ngoài gửi một cái giỏ vào, trong đó toàn là những con cua đầy ắp gạch vàng.
Hạ tẩu là tay lão luyện trong bếp, trù nghệ không tồi, món ăn hằng ngày do một tay nàng ấy làm cực kỳ ngon miệng. Nếu chưa từng nghe qua thì sẽ không biết cách nấu, nhưng Du Đồng lại có thể nói ra cách làm cũng như vị đặc sắc của món ăn đó. Nàng cũng có thể hiểu rõ hết mọi thứ, mặc dù món nàng nấu được không tính là tuyệt hảo nhưng cũng ngon miệng đến tám bảy phần.
Từ tháng chạp năm ngoái đến nay, qua hơn nửa năm rồi, mỹ thực đã trở thành phụ tá đắc lực của Du Đồng.
Sau khi Du Đồng dặn dò món ăn xong, Hạ tẩu bèn lấy ra mấy con cua trong giỏ, sai người mang đi rửa thật sạch rồi lấy rượu ngâm. Sau đó nàng ấy lấy cá trích tươi ra rửa sạch, chuẩn bị rượu, dầu vừng, hành, tiêu, nước tương xong, đợi dầu trong nồi nóng lên, mùi thơm của cá xào lan tỏa khắp phòng. Sau đó lại cho thêm nước canh vào ninh từ từ, chỉ đợi sôi rồi vớt ra thôi.
Tay chân nàng ấy rất nhanh nhẹn, bên này làm một cá giòn, bên kia thì sai người cắt sợi củ cải, và đập hai quả trứng vào tô bột.
Bếp lửa đang nóng hừng hực, dầu trong nồi sát vách đã nóng được phân nửa, nàng ấy bèn lấy cái muôi lớn, múc chút bột nhão rồi cho vào, kẹp củ cải bào sợi, rồi lại đổ thêm một lớp bột, cho vào trong nồi dầu nóng chiên từ từ. Mặc dù củ cải này không có gì quá đặc biệt nhưng khi được chiên qua dầu nóng, lại có thêm bột trứng bao bọc lấy nên mùi thơm nức mũi chầm chậm lan ra, không kém món bánh thịt chút nào.
Du Đồng đứng bên ngoài cửa viện, nhìn bóng người ở nơi xa xa đang tiến đến gần, nàng bèn quay đầu nháy mắt với Xuân Thảo.
Xuân Thảo hiểu ý của nàng, đợi sau khi Hạ tẩu vớt cái bánh củ cải đầu tiên ra khỏi nồi, nàng ấy bèn đặt vào dĩa sứ mang sang cho Du Đồng.
Bên ngoài trời quang mây tạnh, cách mấy chục bước ngoài Nam Lâu, lúc đang ngắm nhìn cây phong đỏ Phó Lan Âm bỗng ngửi thấy mùi thơm lạ lẫm mê người. Nàng ấy không còn tâm tư ngắm cảnh nữa, đôi mắt nhìn ngó khắp nơi, ngập ngừng đi qua ngọn đồi hấp rồi nhìn về phía Nam Lâu.
Từ đây nhìn lên, nàng ấy chỉ thấy Du Đồng đang ngồi trên băng ghế nhỏ ngoài tường rào, dáng vẻ thèm thuồng nhìn cái dĩa trước mặt.
Mà mùi hương đó cũng thơm lừng hơn nhiều sau khi Phó Lan Âm đi qua ngọn đồi này.
… Đương nhiên, mùi thơm này đến từ Nam Lâu.
Tuy Phó Lan Âm không phải kiểu người hay nói bậy nhưng nàng ấy cũng từng nghe qua vài tin đồn trong Kinh thành. Trước khi Phó Dục thành hôn,
Bếp lửa đang nóng hừng hực, dầu trong nồi sát vách đã nóng được phân nửa, nàng ấy bèn lấy cái muôi lớn, múc chút bột nhão rồi cho vào, kẹp củ cải bào sợi, rồi lại đổ thêm một lớp bột, cho vào trong nồi dầu nóng chiên từ từ. Mặc dù củ cải này không có gì quá đặc biệt nhưng khi được chiên qua dầu nóng, lại có thêm bột trứng bao bọc lấy nên mùi thơm nức mũi chầm chậm lan ra, không kém món bánh thịt chút nào.
Du Đồng đứng bên ngoài cửa viện, nhìn bóng người ở nơi xa xa đang tiến đến gần, nàng bèn quay đầu nháy mắt với Xuân Thảo.
Xuân Thảo hiểu ý của nàng, đợi sau khi Hạ tẩu vớt cái bánh củ cải đầu tiên ra khỏi nồi, nàng ấy bèn đặt vào dĩa sứ mang sang cho Du Đồng.
Bên ngoài trời quang mây tạnh, cách mấy chục bước ngoài Nam Lâu, lúc đang ngắm nhìn cây phong đỏ Phó Lan Âm bỗng ngửi thấy mùi thơm lạ lẫm mê người. Nàng ấy không còn tâm tư ngắm cảnh nữa, đôi mắt nhìn ngó khắp nơi, ngập ngừng đi qua ngọn đồi hấp rồi nhìn về phía Nam Lâu.
Từ đây nhìn lên, nàng ấy chỉ thấy Du Đồng đang ngồi trên băng ghế nhỏ ngoài tường rào, dáng vẻ thèm thuồng nhìn cái dĩa trước mặt.
Mà mùi hương đó cũng thơm lừng hơn nhiều sau khi Phó Lan Âm đi qua ngọn đồi này.
… Đương nhiên, mùi thơm này đến từ Nam Lâu.
Tuy Phó Lan Âm không phải kiểu người hay nói bậy nhưng nàng ấy cũng từng nghe qua vài tin đồn trong Kinh thành. Trước khi Phó Dục thành hôn, nàng ấy đã bị lão phu nhân gọi đến tận tâm chỉ bảo, nhắc nhở không cho phép nàng ấy học theo Ngụy thị. Hơn một tháng kể từ khi Du Đồng gả đến, tuy nàng cực kỳ tốt tình nhưng Phó Lan Âm cũng không dám thân thiết.
Lúc này, nàng ấy đang chần chừ bước chân.
Phó Lan Âm được sinh ra ở vọng tộc, đã từng nếm qua phần lớn sơn hào hải vị rồi, thậm chí còn có thể phân biệt món ăn dựa vào mùi hương nữa. Nhưng giờ phút này mùi hương ấy xộc vào lỗ mũi, có chút lạ lẫm, nàng ấy chỉ biết là đồ chiên chứ không biết là cái gì. Nhìn dáng vẻ không đợi nổi mà muốn ăn ngay ở phía xa xa kia của Ngụy thị, hình như… Mùi vị cũng ngon lắm thì phải.
Phó Lan Âm vô thức nuốt nước bọt một cái, nghĩ đến lời căn dặn của tổ mẫu, nàng ấy cố gắng quay đầu rời đi.
Nhưng mà hai cái chân lại chịu thua trước cái mũi, nàng ấy không nhịn được mà đi hai bước về phía Nam Lâu.
Hình ảnh dằn vặt của Phó Lan Âm lọt vào mắt Du Đồng, nàng không thể nhịn cười nổi.
Khương Thái Công câu cá, người ta tự mình cắn câu, nàng không có ý đồ xấu gì, chỉ cần Phó Lan Âm không có kháng cự nàng thì nàng cũng không cần cố kỵ gì.
Nàng nhận lấy bánh củ cải sợi mà Xuân Thảo mới đưa rồi đi sang bên kia.
Ánh mắt của hai người ở xa xa chạm nhau, gia giáo mà Phó Lan Âm được chỉ dạy có chút nghiêm khắc, cũng không thể vờ như không nhìn thấy tẩu tử được. Sau khi sự do dự trong lòng Phó Lan Âm vơi đi, nàng ấy dứt khoát đi về phía bên này. Đôi mắt xinh đẹp nhìn vào cái dĩa, giọng nói của nàng ấy cũng mang theo sự vui vẻ: “Đây là cái gì vậy? Thơm quá! Từ xa đã ngửi thấy rồi.”
“Thử đoán xem.” Du Đồng thừa nước đục thả câu, đưa dĩa sứ sang.
Phó Lan Âm không chối từ, nàng ấy thử cắn một cái, cảm thấy phần bánh bột ngô vàng nhạt bên ngoài xốp giòn còn bên trong thì mềm mềm, giòn rụm thơm lừng.
Mỹ vị nóng hổi lan tràn nơi đầu lưỡi, trong miệng toàn là hương vị mê người. Nàng ấy không nhịn được mà ăn thêm một miếng nữa, ăn được nửa cái bánh, nàng ấy mới chần chừ nói: “Chẳng lẽ là…” Suy đoán của nàng ấy khá chắc chắn nhưng vẫn không thể tin nổi được… Phó Lan Âm lớn đến từng này tuổi, đương nhiên nàng ấy từng ăn không ít củ cải, rau trộn giòn tươi, sốt bên trong béo béo, xào lên có mùi hương thơm lừng, nhưng cái trong tay này…
Du Đồng nheo mắt nhìn nàng ấy, ý cười ngày một hiện rõ hơn, cuối cùng nàng không nhịn được mà cười khẽ: “Không sai, là củ cải!”
“Thật chứ?”
“Ừm!” Du Đồng gật đầu xác nhận, nhân tiện dẫn nàng ấy đi về phía Nam Lâu, giải thích nói: “Ở miền Nam có rất nhiều món ăn kiểu như thế này, đều là món nhà làm, không tốn tiền bao nhiêu nhưng mùi vị thì chưa hẳn kém hơn so với sơn hào hải vị đâu.”
Phó Lan đi đến gần, ngửi thấy mùi hương ngào ngạt bay đến, cũng cười đáp: “Ta thì chưa từng nếm thử bao giờ.”
“Vào nếm thử nhé?” Du Đồng chỉ vào phòng bếp cách hàng rào trúc kia: “Bên trong còn có món ngon khác đó.”
Nam Lâu là chỗ ở của Phó Dục, Phó Lan Âm đã tới đây rồi, lại được mời thiện ý nữa, sao mà chối từ được nên bèn đi vào theo. Nhìn thấy phòng bếp, nàng ấy không nhịn được cười: “Chỗ này lúc nào cũng quạnh quẽ, giờ phòng bếp đã có khói lửa rồi. Ta thấy là…” Trong lúc nói chuyện, nàng ấy cũng không còn giữ dáng vẻ cao quý nữa. Phó Lan Âm liếc nhìn phòng bếp, nói: “Quả nhiên thơm quá! Cua kia hấp lên ăn sao?”
“Định sẽ làm món bánh trôi cua.” Du Đồng nhận lấy bánh củ cải sợi mới nấu xong đưa cho nàng ấy: “Chân tay Hạ tẩu nhanh nhẹn, chốc nữa là làm xong rồi. Đến đây rồi thì nếm thử nhé?”
Phó Lan Âm nháy mắt đáp: “Được thôi.”
…
Chiên bánh củ cải sợi được một nữa, cá chiên giòn trong nồi cũng đang trên lửa.
Xuân Thảo vớt ra, rót chút canh cá ra rồi bưng sang. Sau khi nấu nát thịt cá chiên giòn, mùi hương thơm lừng xộc vào mũi. Phó Lan Âm cầm đũa gắp lên cho vào miệng thưởng thức, cảm thấy thịt cá vừa mềm vừa giòn, mùi vị đọng lại trong miệng, nàng ấy khen ngợi: “Hương vị cực kỳ ngon. Nhị tẩu thường hay nấu mấy món thế này sao? Thật là có lộc ăn.”
“Rảnh rỗi không có gì làm nên muốn làm mấy thứ này ấy mà, cũng coi như tự tiêu khiển. Nếu muội thích thì khi nào rảnh cứ đến nếm thử.”
Phó Lan Âm cười đồng ý.
Ngoài kia đã ngâm cua xong, Hạ tẩu sai người mở ra lột sạch, lấy thịt ra rồi thêm lòng đỏ trứng, bột củ sen và muối vào, sau đó trộn đều rồi thêm chút nước, dấm, rượu, định làm món bánh trôi. Nàng ấy lại thêm canh gà, măng thái nhỏ, nấm băm nhỏ, hương vị tuyệt vời đó, vừa nghĩ đến đã khiến người ta chảy dãi rồi.
Nhưng đây là món cần được chế biến rất tỉ mỉ, có chút phí sức.
Phó Lan Âm đã nếm được hai món mỹ vị, nào bỏ lỡ được món bánh trôi thịt cua này nên bèn ngồi chờ đợi.
Hai người rảnh rỗi ngồi chơi, không khỏi không nhắc đến Phó Dục người có mối liên quan đến cả hai nàng. Du Đồng ở Nam Lâu gần hai tháng, sau khi quen thuộc với phòng ốc đồ dùng trong nhà, nàng cũng dần có phong thái của một Thiếu phu nhân. Trà thơm bánh ngọt được mang lên thay phiên nhau, nàng nói đến chuyện hai ngày nữa Phó Dục sẽ trở về, hơi nhíu mày lại hỏi: “Hôm nay ở Thọ An Đường, ta nghe thấy ý của lão phu nhân là muốn sắp xếp chút gì đó sau khi phu quân ta trở về phủ, phải không vậy?”
Mỹ thực rút ngắn khoảng cách vô hình ngăn cách ở giữa, Phó Lan Âm đã quan sát lời nói và hành động của Du Đồng rất lâu nên cũng khá tin tưởng nàng.
Nghe nàng nói vậy, Phó Lan Âm khẽ thở dài.