Chương 14: Để ý
Nữ tử như thế này, trong ngoài khắp nơi Tề Châu đâu đâu cũng có.
Chỉ qua mấy lần tiếp xúc, trước đây trong lòng hắn có thành kiến, hành xử sai lầm bất công. Bây giờ xem ra hắn đã nghĩ lầm rồi.
Mặc dù nàng đã từng phạm phải sai lầm, nhưng từ khi ngồi lên chiếc ghế của Thiếu phu nhân Nam Lâu, nàng chưa từng làm gì sai trái với thân phận cả.
Phó Dục hơi thay đổi suy nghĩ, hắn rời mắt, nói: “Được. Sau này ta sẽ để ý.”
Vậy cũng có thể xem là có hứa rồi.
Du Đồng vốn còn lo rằng nam nhân này sẽ sĩ diện, bởi vì bị mất mặt trước mặt mọi người vào ngày hôm đó nên hắn sẽ ỷ vào thân phận của mình để uy áp nàng không nghe nàng giải thích, không ngờ rằng hắn cũng biết đạo lý như vậy. Nàng cười một cái, đẩy hộp cơm đến trước mặt hắn: “Đa tạ phu quân. Đây là mấy món mới được làm sáng nay, sắp đến trưa rồi, chàng giữ lại nếm thử đi.” Dứt lời, nàng không quấy rầy Phó Dục nữa, bèn đi ra khỏi nhị các rồi dẫn theo Chu cô cô về Nam Lâu.
Phó Dục thì vẫn đứng đó nhìn nàng qua khe hở cửa sổ.
Áo choàng màu bạch trà khẽ lay động, bóng dáng yêu kiều đi xa, mái tóc đen được búi lên càng nhìn càng thấy thướt tha.
Đây là cái tuổi đẹp nhất của nữ nhi, là cái tuổi duyên dáng nhất.
Mặc kệ những lời đồn đại khắp thành, gặp phiền phức vẫn có thể chịu đựng rồi mới tính toán sau, đối xử lạnh lùng với hắn nhưng vẫn ung dung không nóng vội gì, lấy chồng phương xa mà không kiêu ngạo không tự ti… Phó Dục thực sự không nghĩ ra nữ nhân như vậy, sao lại có thể tìm đến cái chết vì tình, biến thành trò cười như thế được. Thấy phong thái làm việc của nàng như vậy, trông không giống như muốn phản bác hắn cho vui, có lẽ nàng vẫn còn nhớ đến Hứa Tiều Tông người đã rời bỏ Du Đồng vì quyền vị đó.
Có đáng không?
Phó Dục nhìn bóng lưng đã khuất dạng trong rừng trúc, bỗng cảm thấy giật mình bởi suy nghĩ này của mình.
Hắn cưới nữ nhi Ngụy gia là vì lợi ích, cưới về để làm cảnh, hắn quan tâm nhiều thứ vậy để làm gì chứ.
Hắn lắc đầu, rồi lật xem sổ sách, ánh mắt lướt qua hộp cơm đó. Sau khi chần chừ một lúc, hắn tiện tay xách lên.
…
Hôm nay bên trong nhị các cực kỳ náo nhiệt.
Du Đồng rời đi không lâu, Phó Đức Thanh lại nhanh chóng đi đến. Bên ngoài thư phòng, vẫn là Đỗ Hạc đến bẩm báo với Phó Dục, chờ Đỗ Hạc mở cửa mời, ông ấy mới cất bước đi vào trong.
Trong thư phòng vẫn giữ dáng vẻ như mọi khi, tàn kiếm lạnh lùng, cái bàn mộc mạc.
Nhưng mà, hình như có gì đó không giống lắm.
Phó Đức Thanh nhìn nhi tử của mình rồi đánh giá một phen, ông ấy ngửi thấy một mùi hương, bỗng nhiên phản ứng kịp thời…
Xưa nay Phó Dục rất biết khắc chế, làm việc cũng rất quy củ hà khắc. Bên trong thư phòng này bày biện đầy sách quý cùng sách cổ, để tránh bị mọt xưa nay hắn chỉ trồng mỗi cây nhãn. Phó Dục thường hay ở lại trong phủ không ra ngoài, buổi trưa lúc ăn cơm, hắn cũng mang ra ngoài phòng, rất ít khi đem đồ ăn vào trong phòng.
Hôm nay Phó Dục lại trốn trong thư phòng ăn cơm, đúng là việc hiếm thấy mà.
Phó Đức Thanh cảm thấy kinh ngạc, ông ấy đi vào trong phòng của nhi tử, nhìn một chút mới thấy hộp cơm trên bàn.
Hộp cơm màu đỏ được khắc hoa, bên cạnh bày biện bốn cái đĩa, khoai môn tẩm đường rắc nhân hạt thông nhỏ, đậu hũ non bọc nhân hạch đào được chiên giòn tan, kết hợp cùng với măng xanh, giao bạch rồi rưới dầu vừng lên, trông giống như món ngon nổi tiếng mà khách điếm hay nấu vậy. Hai món còn lại là gà luộc cay được nấu chín rồi xé nhỏ ra, móng giò heo được ninh mềm cùng với thịt ba chỉ nướng. Bên cạnh còn có bát canh thịt bò, có món mặn món chay lại thêm hương thơm ngào ngạt của cơm trắng, cực kỳ phong phú.
Hương thơm thoang thoảng khắp nơi, mới đi đến bàn thôi mà mùi hương đã nồng nàn mê người rồi.
Phó Đức Thanh cũng không phải kiểu người tham ăn gì, sau nhiều lần hành quân đánh trận, ông ấy không còn tha thiết gì với đồ ăn nữa rồi. Nhưng mà đứng trước mỹ thực, dẫu sao ông ấy cũng muốn nếm thử. Phó Đức Thanh gắp măng non lên nếm thử, giòn giòn tươi ngon, cực kỳ ngon miệng.
Ông ấy ngồi xuống, ra hiệu với Phó Dục đang ngồi đối diện, thuận miệng nói: “Bình thường con không quan tâm đến chuyện ăn uống, nhưng mà đồ ăn hôm nay lại rất phong phú. Sao vậy, không sợ mùi đồ ăn thu hút mọt cắn nát sách quý của con sao?” Tính tình của ông ấy rất đoan chính, mặc dù khá nghiêm khắc nhưng trước mặt con cái, ông ấy rất có phong thái của một người cha hiền từ, giọng nói cũng chứa vài phần trêu ghẹo.
Phó Dục né tránh ánh mắt của ông ấy, cúi đầu múc canh thịt bò cho Phó Đức Thanh: “Cha nếm thử.”
“Ngửi mùi đã biết vị không tệ rồi.” Phó Đức Thanh đáp, thấy vẻ mặt kỳ lạ của con mình, trong lòng ông ấy càng cảm thấy nghi hoặc hơn. Phó Đức Thanh nếm thử canh thịt bò cùng món rau xào kia, không giống mùi vị của mấy vị đầu bếp nhị các nấu, cũng không phải của Thọ An Đường, ông ấy không khỏi hỏi: “Chỗ khác đưa tới sao?”
“Vâng, Nam Lâu.”
Nam Lâu… Đó chính là Ngụy thị mới gả đến. Nàng đưa đồ ăn đồ uống đến, sao hắn lại phải trốn trong phòng ăn chứ?
Hình như có gì đó là lạ ở đây.
Phó Đức Thanh không nghĩ ra, cũng biết không cạy được cái miệng cứng rắn này của nhi tử, ông ấy chỉ hỏi vu vơ: “Ngụy thị qua đây sao?”
Phó Dục gật đầu, bởi vì có liên quan đến chuyện của Ngụy gia lúc Du Đồng còn ở Kinh thành nên hắn bèn nói sơ qua đầu đuôi câu chuyện.
Hôm đó chuyện của Tô Nhược Lan ầm ĩ như vậy, Phó lão phu nhân hơi bất mãn. Sau này lúc Phó Đức Thanh đến hỏi han, bà ấy thuận miệng nhắc đến một câu. Phó Đức Thanh không để trong lòng mấy việc vặt này, bây giờ nghe Phó Dục nói xong, ông ấy mới hiểu được đầu đuôi câu chuyện, đáp: “Xem ra Ngụy thị làm việc cũng không tính là quá lỗ mãng. Không bỏ mặc thân phận của mình, hao tâm tổn sức truy đến cùng, xem ra nó cũng khá chừng mực. Chu cô cô nói tính tình của nó rất tốt, cha thấy cũng không tệ, không đến mức không chịu nổi giống như mấy lời đồn ở Kinh thành.”
“Vâng.” Phó Dục mập mờ đáp.
“Lúc trước trắc trở biết bao mới cưới nó vào cửa được, kinh động đến toàn thành này. Nhìn thử xem, dung mạo của nó không tệ, tính tình cũng rất phù hợp, biết lùi biết tiến, sau này giữ lại nó ở trong phủ cũng không bôi nhọ gì con cả.” Phó Đức Thanh lớn tuổi rồi, thấy nhi tử đang lúc sức trẻ mà lại ở một mình cả người cứ như hòa thượng hướng Phật vậy, vậy nên ông ấy cũng rất sốt ruột không biết khi nào mới bế cháu trai được.
Phó Dục liếc nhìn ông ấy một cái, nhắc nhở nói: “Trong lòng nàng tự có suy tính riêng.”
À, thế mà lại quan tâm đến suy nghĩ của Ngụy thị luôn rồi!
Phó Đức Thanh cảm thấy quái lạ: “Không phải con nói cưới ai cũng không khác gì nhau sao? Đây có làm sao đâu.”
“…” Phó Dục không phản bác được.
Lúc mới cưới, quả thật trong lòng hắn từng có suy nghĩ này. Mấy năm nay hành quân sát phạt, tuy mỹ nhân ở Tề Châu nhiều như mây nhưng không ai có thể lọt vào mắt xanh của hắn. Thậm chí hắn còn cảm thấy cả đời này của mình chưa chắc gặp được người vừa ý mình để được giống như phụ thân, chung thủy không thay lòng. Đã không có tình yêu, lúc cưới vợ chỉ cần cân nhắc ý của phụ mẫu, dòng dõi gia thế, họ gì tên gì cũng không khác biệt mất. Cho nên dù Ngụy Du Đồng có tiếng xấu, làm ra chuyện tìm chết vì tình đi nữa, vì đã cần tới nàng rồi thì hắn sẽ không so đo, chỉ là không vui khi nhìn thấy nàng, muốn để đó làm cảnh mà thôi.
Nhưng giờ phút này, nghĩ đến gương mặt của Du Đồng ở Nam Lâu, trong lòng hắn lại như có cái cây lặng lẽ lớn lên.
Tuy nữ nhân đó là Thiếu phu nhân Nam Lâu nhưng trong lòng lại có tình riêng.
Hắn… Không muốn đụng vào.
Không hiểu sao Phó Dục thấy hơi bực bội trong lòng, hắn nói: “Hôm nay cha đến đây vì mấy việc vặt này thôi sao?”
Đương nhiên không phải.
Phó Đức Thanh thống soái binh mã, bận rộn sự vụ, ngẫu hứng trêu ghẹo nhi tử đôi ba câu rồi thôi, đã đến đây rồi thì đương nhiên ông ấy có chuyện quan trọng cần nói.
Phó Đức Thanh nghiêm mặt nói: “Phía Nam truyền tin bảo lại có lưu dân làm loạn, nhiễu loạn quan phủ. Nhưng mà lần này đã có chiến tích rồi, người dẫn đầu là một lão binh, hơn mười năm trước dùng sức mình một mình giữ vững Lương Châu nhưng lại bất hòa với chủ tướng nên bèn về Nam dưỡng thương đôi chân tàn của mình, mai danh ẩn tích. Bây giờ hắn dẫn theo ngàn lưu dân làm loạn, đã đánh hạ được một vài tòa thành trì ở phủ châu, cứ vậy lấy đi quân nhu quân dụng của binh mã ở đó, các binh tướng nơi đó không địch lại được.”
Tin tức này khiến ánh mắt của Phó Dục trở nên khẩn trương hơn: “Cha cảm thấy thời cơ sắp đến rồi sao?”
“Con đã từng thấy cảnh dùng đá tạo lửa chưa? Mới đầu chỉ bốc lên chút lửa yếu ớt, nhưng tia lửa nhiều rồi thì kiểu gì cũng bùng lên ngọn lửa lớn.” Phó Đức Thanh nghiêm nghị nói: “Bá phụ của con đã phái người đi phương Nam thăm dò tình thế rồi. Nếu bên kia nổi loạn thì triều đình nhất định sẽ phái binh trấn áp, một trận chiến hao tổn, quốc khố trống rỗng, hoàng thất chưa chắc chịu đựng nổi. Đến lúc đó mới là thời cơ thật sự.”
“Tề Châu phải làm…” Phó Dục hơi ngừng lời lại, vẻ mặt mịt mờ: “Lệ binh, mạt ngựa.”
Phó Đức Thanh gật đầu: “Chuyện này cơ mật, giao cho người ngoài cha thấy không yên lòng.”
“Con hiểu rồi.” Phó Dục vươn người đứng dậy, gương mặt trở nên uy nghiêm hơn.
…
Chuyện phía Nam có biến loạn bị quan phủ nơi đó đè ép nên hoàng thất ở Kinh thành không nghe được tin tức gì, bách tính Tề Châu càng không thể nào biết được.
Mặc dù thế đạo nổi loạn nhưng mấy châu do Phó gia quản lý vẫn tính là gió êm biển lặng.
Du Đồng biết rõ mối đại họa này, lúc rảnh rỗi nàng cũng suy tính đường lui đường tới.
Hai tháng qua, thái độ của đám người Phó gia đã tỏ rõ rằng họ không có ý định thực sự giữ nàng lại làm thê tử của Phó Dục.
Vì lợi ích của hai nhà, sau khi chuyện này thành công, nàng cũng không cần nhốt mình ở Phó gia nữa, nhưng cũng phải biết đưa hưu thư đúng thời cơ.
Phó Đức Thanh trọng tình đoan chính, Phó Dục cũng không phải người hẹp hòi, chỉ cần nàng không đắc tội hai Đại Phật này thì sau này ở Tề Châu, nàng vẫn có cách sống yên ổn. Đến lúc đó, nàng chỉ cần làm việc khiêm tốn, đừng đụng vào vị chồng cũ là Phó Dục thì nàng sẽ có được địa vị vững vàng hơn, tốt hơn lúc tùy tiện ở Kinh thành rất nhiều.
Về phần yên phận như thế nào, càng nghĩ nàng càng thấy chuyện mình am hiểu mà lại có thể khiến mình thấy vui vẻ chỉ có một… mỹ thực.
Trước khi trở thành Ngụy Du Đồng, mặc dù nàng không tính là đã nếm hết mỹ thực khắp thiên hạ nhưng đầu lưỡi đã nếm thử vô số mỹ vị. Trí nhớ của nàng lại rất tốt, nhớ kỹ hơn phân nửa cách làm các món đó. Sau này chỉ cần tìm một đầu bếp đắc lực thôi cũng đủ mở một quán ăn rồi.
Huống chi, nàng còn có đòn sát thủ là món lẩu nữa chứ.