Chương 8: Trừng phạt
“Nhiên Cẩm, cô đang là vợ tôi đấy!
Ngày đầu cô về đã muốn làm loạn sao?”
*Bép*
Lời nói vừa dứt chưa đầy 3 giây, ngón tay đang đưa trước mặt bị cô gái lớn gan đánh vào, Nhiên Cẩm đúng là không sợ trời không sợ đất, chẳng coi hắn ra gì, chỉ ngược vào mặt hắn, mắng mỏ.
“Nhậm Cảnh, nói được câu đó thì nhìn lại xem anh là gì?
Có ai lại ngày đầu cưới vợ lại để vợ ở nhà một mình, vợ gặp nạn không hay không biết.
Anh còn ở đây ra vẻ với ai? Nhiên Cẩm tôi không phải hạng người nhút nhát để anh muốn làm gì thì làm đâu!”
“Nhiên Cẩm, cô dám lớn tiếng với tôi?”
“Dám đó thì sao? Anh nghĩ anh là Tổng Tài bá đạo thì tôi sợ anh sao?
Hạng đàn ông mà không bảo vệ được cho vợ thì trong mắt Nhiên Cẩm này cũng chẳng khác nào loại tầm thường, rẻ mạt!”
Không một chút sợ hãi Nhiên Cẩm xấng xở tới, nhỏm người hung hăng chê bai.
“Cô…”
Nhậm Cảnh lần này gặp phải đối thủ, tức đến ứa gan, một cô gái tầm thường lại dám ra oai, đụng tới sỉ diện của hắn. Ngay lập tức, hắn tóm lấy tay cô, bóp cổ tay bé nhỏ như muốn nghiền nát xương, trợn mắt nghiến răng, nói.
“Cô dựa vào đâu dám trả treo tôi như thế hả?”
“Cảnh à…bình tĩnh đi con…”
Ôn Bích nhận thấy tình hình căng thẳng, muốn giảng hòa nhưng không được, bà ta còn chưa kịp nói tiếp thì đã bị Nhiên Cẩm đang bốc hỏa khí thế xâm lược, thích hơn thua tiếp tục cãi tay đôi với Nhậm Cảnh.
“Tôi dựa vào mình là tiểu thư Nhiên gia đấy, không thích thì ly hôn đi, coi như chúng ta đã hoàn thành xong nghĩa vụ của tờ cam kết!”
“Ấy, không được…”
Làm sao có thể để chuyện này xảy ra? Ôn Bích bỏ ra nhiều công sức như vậy, đâu thể để vụt mất con mồi. Bà ta cố gắng khuyên nhủ để mọi chuyện lắng xuống, hạ mình hết mức có thể, nhỏ nhẹ xoa dịu.
“Cảnh, đừng tức giận, Nhiên Cẩm mới về còn bị cướp, trong nhà đúng lúc không có ai bảo vệ con bé, giận nên mới thế.
Con đừng có trách vợ con, có gì thì từ từ nói với nhau.”
“Nhiên Cẩm, con cũng đừng nổi giận với chồng con như thế.
Hai đứa mới cưới, đâu thể nói ly hôn là ly hôn?”
“Vợ chồng với nhau, mỗi người nhịn nhau một chút đi, đây là chuyện ngoài ý muốn mà!”
Bầu không khí đang sôi sục vì mấy lời nói dịu dàng mà lắng xuống, Nhậm Cảnh thản đi cơn giận, ý thức hỗn loạn thanh tỉnh vài phần.
Trong chuyện này, hắn biết rõ đều do mẹ mình dựng nên, làm sao không rõ dụng ý của bà nhắm đến số tài sản của Nhiên gia, hắn vì chữ hiếu nên nhắm mắt nhắm mũi, một phần nhỏ cũng cảm thấy có lỗi với Nhiên Cẩm, miễn cưỡng không cự cãi.
Còn Nhiên Cẩm, ngày đầu về nhà chồng được thiết đãi một cách bất ngờ, khiến cô giác ngộ phải nâng cao cảnh giác với những con người dã tâm này.
Bản thân vừa được trải qua một trò chơi thú vị, còn được xem một màn kịch dối trá, cô phải nể phục hai mẹ con lươn lẹo.
– Để tôi xem mấy ngươi còn diễn được bao lâu?
Cô thuận theo Ôn Bích, không làm lớn chuyện nữa, thu lại dáng vẻ đầy sát khí, thản nhiên yêu cầu.
“Từ giờ đừng để tôi thấy mấy cái camera vô tích sự này.”
“Nhiên Cẩm, ở biệt thự lớn thì cần có camera giám sát, cô không thích thì tôi cho cô sang căn nhà nhỏ bên kia ở.”
Lửa giận còn chưa lắng, lời nói của Nhiên Cẩm chọc cho Nhậm Cảnh bực lên lần nữa, hắn xác thực đã không ưa Nhiên Cẩm, một chút cũng không muốn sống chung với hạng phụ nữ hung dữ như cô.
Cứ thế, hắn tùy tiện sắp xếp nơi ở cho cô một cách đầy ác ý.
Ngôi nhà đó là nhà riêng để hắn thỉnh thoảng ra đó thư giãn, nằm sau dinh thự, không camera, không người phục vụ, muốn ở phải tự chăm sóc bản thân. Hắn chính là muốn làm khó làm dễ Nhiên Cẩm, trừng phạt cô cái tội láo toét với hắn.
“Không được, Cảnh, Nhiên Cẩm là vợ của con, sao con lại có thể ngày đầu đuổi vợ sang đó chứ?”
Ôn Bích lại kịch liệt lo sợ, phản đối, bởi căn nhà ít người lui tới kia là nơi mà bà ta đang giấu một bí mật lớn, sợ Nhiên Cẩm đến đó ở sẽ phát hiện ra.
“Cảnh, mẹ không đồng ý con làm như vậy!
Hai đứa mới cưới sao có thể ở riêng chứ?”
Bà ta ra sức bênh vực cho Nhiên Cẩm, tìm đủ lí do lấp liếm chuyện xấu. Nhưng, có ai ngờ khi Nhậm Cảnh nổi giận lên thì hoàn toàn thoát ra khỏi sự điều khiển của bà ta.
“Mẹ đừng có bao che, mới ngày đầu về nhà chồng mà đã huênh hoang như vậy, sau này còn coi ai ra gì?
Cho cô ta sang đó coi như đây là cảnh cáo, khi nào biết điều thì con mới chấp nhận người vợ này!”
“Nực cười…đợi 10 kiếp nữa đi rồi tôi chịu thua anh há!”
Giọng nói ngang tàn, Nhiên Cẩm cười trào phúng bởi cái tính tự cao của hắn, ỷ mình là Tổng Tài rồi cư nhiên sắp xếp cuộc đời của người khác. Càng nhìn càng nghe cô chỉ thêm thấy chướng mắt, bất quá chẳng cần phải tỏ ra vợ hiền lấy lòng hắn làm gì.
“Muốn đưa đi đâu thì tùy, nhưng còn một lần để chuyện như thế xảy ra tôi không bỏ qua dễ như vậy đâu!”
Cô nhả giọng cảnh cáo, đôi bên điều không chịu nhường nhịn, Nhậm Cảnh ghét nhất thể loại con gái ngang ngược, làm cho hắn cứng rắn với quyết định của mình.
“Người đâu! Đưa thiếu phu nhân sang đó!”
Hắn dứt khoát làm thật, Nhiên Cẩm bên ngoài chịu ấm ức, bên trong lại thấy hợp tâm, ở một nơi không bị giám sát cô càng dễ hành động.
Ôn Bích không thể ngăn trơ mắt nhìn người dọn sang đó trong sự bất an.
Ngày hôm sau, Nhiên Cẩm thức dậy từ rất sớm, thư thả tập thể dục, sau đó thì tựu sửa soạn cho bản thân, cũng may cô quen lối sống độc lập, sự trừng phạt lại trở thành sự yên tĩnh mà cô mong muốn.
Kim đồng hồ vừa điểm đúng 6h30, cô gái nhỏ ngồi ở xích đu đọc sách thì đột nhiên có người từ dinh thự sang tìm.
“Thiếu phu nhân, sắp đến giờ dùng bữa sáng rồi, người mau đến phòng ăn đi ạ!”
“Tôi phải sang đó sao?”
Nhiên Cẩm có chút không vừa ý hỏi, hai mắt dán chặt vào quyển sách, cô còn tưởng người bên đó sẽ không thèm ngó ngàng đến cô nữa, vậy mà sáng ra đã gọi.
– Có thật sự muốn tôi đến dùng bữa sáng không?
Người hầu vẫn rất nghiêm túc, trình tự dặn dò cô không khác gì một mẹ dạy con.
Cô làm dâu của Nhậm gia phải theo lối sống của Nhậm gia, mỗi bữa ăn phải tự đến cùng dùng bữa, phải nghe lời mẹ chồng, bảo gì thì làm đó. Ngoài ra, vào buổi trưa phải đến phòng làm việc của Nhậm Cảnh, đây là yêu cầu riêng của hắn.