Chương 7: Đập nát camera (13+)
Ôn Bích tỏ ra chấn động, không nhiều lời diễn trò lo lắng, ân cần hỏi.
“Nhiên Cẩm, con có sao không? Có bị thương ở đâu không?”
Hai tay sờ loạn xạ xem xét, ngoài mặt giả nhân giả nghĩa, trong lòng lại không khỏi bực tức. Không thể ngờ kế hoạch lại dễ dàng bị cô phá vỡ, lo sợ những kẻ kia sẽ làm lộ chuyện, không một chút chần chừ Ôn Bích gắt gỏng lên.
“Quản gia, cho người mang bọn chúng xử lý nhanh, dám đến Nhậm gia gây rối đúng là không biết trời cao đất dày.”
“Khoang đã!”
Nhiên Cẩm hô lên một tiếng, làm cho người có mặt liền khựng lại, cô cầm gậy quay lại chỗ 3 tên cướp, mở khăn bịt miệng cho chúng, dùng gậy nâng cằm một tên lên.
Trông bộ dáng ngả ngớn như một côn đồ khiến cho ai nấy cũng nhìn cô bằng ánh mắt xáo trộn, nhất là Ôn Bích và An Hạnh Uyên, phập phồng lo sợ không thôi.
“Nhậm gia không phải là nơi bình thường cho kẻ khác có thể tùy tiện vào, từ trong ra ngoài đều có camera giám sát…
Tại sao các người lại dám vào đây cướp?
Thật sự là cướp…hay còn mục đích khác…?”
Cô tra khảo bọn chúng trước ánh mắt thất thần của những người kia, chúng vừa sợ chết vừa sợ tội, không ngừng nhìn qua phía Ôn Bích.
Chính ánh mắt của chúng làm cho Nhiên Cẩm quay đầu híp mắt nhìn theo.
Ôn Bích chột dạ, ý thức hỗn loạn, không thể lường trước mọi việc được sắp xếp chu đáo lại trở thành con dao quay ngược lại kề cổ bà ta.
Nhìn vẻ kiên định nghiêm túc của cô sợ rằng một tí nữa mọi chuyện sẽ bị phanh phui, bà ta bị khí tuất ghê rợn dọa cho mất kiểm soát, định mở miệng ngăn thì đột nhiên bị Nhậm Cảnh đứng cạnh nắm giữ lấy tay bà ta, lắc đầu ra hiệu.
Hắn vốn không biết chuyện này, nhưng nhìn hoàn cảnh và biểu cảm của Ôn Bích cũng biết là do mẹ mình gây ra, chắc chắn muốn hãm hại Nhiên Cẩm.
Là đứa con hiếu thảo, hắn không muốn Ôn Bích trở thành người xấu trong mắt kẻ khác, đặc biệt là với chính con dâu của mình. Cho nên, hắn chấp nhận lần này để Nhiên Cẩm hiểu nhầm.
“Nhiên Cẩm, không cần em tra hỏi, giao chúng cho người của tôi xử lí là được.”
“Tôi đảm bảo sẽ cho em kết quả hài lòng.”
Hắn chủ động đề nghị, khuôn mặt tuấn dật luôn giữ nét lãnh đạm uy nghiêm, hắn muốn dùng uy quyền của một Tổng Tài ép buộc Nhiên Cẩm phải nghe theo.
Tuy nhiên, hắn lần này đã gặp phải một đối thủ đáng gờm, Nhiên Cẩm chẳng những không nghe, còn vương cao gậy trong tay, nhếch môi khinh miệt, cô thẳng thừng quất xuống một gậy vào bụng của một tên.
Hắn thổ huyết ngay lập tức, còn chưa kịp thở lại lãnh thêm một gậy ngất liệm ngay. Hai tên kia đều sợ điếng người, đây là lần đầu tiên chúng gặp phải một cô gái hung bạo như vậy, liền kêu lên cầu cứu.
“Nhậm phu nhân, xin hãy cứu mạng, bọn tôi…”
“Người đâu đưa chúng đi!!!”
Nhậm Cảnh sợ những kẻ hèn nhát kia khai ra, nổi nóng sai người cưỡng chế đem người đi, Nhiên Cẩm lúc này lại không ngăn cấm nữa, tà mị cười lên rất nham hiểm.
Cô chống gậy đứng hiên ngang trên sàn đầy máu, đưa mắt phán xét những người kia.
Đến đây thì đôi bên đều đã rõ, giữa Nhậm gia và Nhiên gia cũng dấy lên mâu thuẫn, Nhiên Cẩm thủng thẳng chờ cho dám người bị kéo khỏi tầm mắt, tra khảo Nhậm Cảnh.
“Nhậm Cảnh, tại sao lại không cho tôi đích thân xử lí? Tôi cũng là tiểu thư Nhiên gia, còn là vợ của anh mà…”
“Nhiên Cẩm, việc này cứ để người của tôi xử lí, em mới đến Nhậm gia xảy ra chuyện như vậy, tôi bắt buộc phải thụ lý vụ này.
Tôi không muốn bị Nhiên gia của em bắt tội.”
Lời lẽ dứt khoát, hắn nói dối để giúp mẹ che đậy chuyện xấu, còn lo Nhiên Cẩm không chịu bỏ qua bèn chủ động bước tới ân cần quan tâm.
“Nhiên Cẩm, em không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không?”
Hắn dùng sự ôn như chưa từng có định xoa dịu cô gái, thế nhưng Nhiên Cẩm nào chịu yếu thế trước mặt những con người tâm địa rắn rết.
Cô liếc mắt sát khí, mỉm cười một cách quỷ dị, cầm cây gậy gác lên vai, cư nhiên kéo tay hắn đi ra ngoài.
“Nhiên Cẩm, em đi đâu vậy?”
Bước chân có chút nặng nề, Nhậm Cảnh không hề muốn theo cô, hắn liền gạt tay cô ra, trụ vững hai chân cau có mặt chết chóc.
Ôn Bích nhanh chóng đuổi người còn lại đi, cùng An Hạnh Uyên chạy theo xem tình hình.
Nhiên Cẩm và hắn đứng đối mặt nhau, kẻ thì chau mày khó hiểu, người thì cười như thách thức.
“Nhiên Cẩm, em kéo tôi ra ngoài làm gì? Chẳng lẽ em còn không chịu để tôi xử lí vụ việc?”
“Anh đã nói thế tôi còn có thể tiếp tục xen vào không?”
Cô gái trào phúng hỏi, chẳng được hắn kịp trả lời, cô leo lên bậc thềm, nhắm chuẩn dùng gậy đập nát camera gần đó.
Âm thanh vụn vỡ rất lớn lọt vào màng nhĩ của từng người, ai nấy cũng đều chết trân tại chỗ, sắc mặt của Nhậm Cảnh màu đỏ rần, tức giận lớn tiếng quát.
“Nhiên Cẩm, cô làm gì vậy?”
Nhiên Cẩm chưa vội đáp, hùng hổ bước đến những chỗ còn lại đập nát mấy cái nữa, Nhậm Cảnh không nhịn nổi cách cô gây hấn, hắn chạy đến tóm lấy gậy của cô.
Một lực mạnh mẽ đoạt lấy cây gậy, túm cánh tay mềm yếu trắng tinh như ngó sen, siết chặt chẽ, gắt gỏng nói.
“Nhiên Cẩm, cô biết đây là nơi nào không?
Sao cô dám tự ý đập camera trong nhà tôi hả?
Rốt cuộc thì cô muốn cái gì?”
Nhiên Cẩm đối mặt với cơn thịnh nộ của người đàn ông, bình tĩnh hất tay Nhậm Cảnh, khoanh hai tay trước ngực, chẳng chịu kém lép hếch mặt đáp.
“Nhậm Cảnh…
Nhiên Cẩm tôi cho dù lưu lạc bên ngoài nhưng dù sao giờ cũng đã là Nhiên đại tiểu thư, còn là Nhậm thiếu phu nhân của anh.
Lúc tôi xảy ra chuyện, bị người ta tấn công lâu như vậy, anh bỏ vợ ở nhà một mình chẳng lẽ không hề xem qua camera sao?”
“Cô…”
Nhậm Cảnh nổi giận, chưa từng có người con gái nào dám huênh hoang với hắn như vậy, mới về nhà chồng đã làm loạn, còn dám chất vấn hắn.
Hắn tức lên còn chưa kịp phân bua cô lại nhanh nhảu hơn hắn, nhảy vào chặn họng.
“Nhậm Tổng, nếu như tôi không biết chút tự vệ thì có phải đã bị hãm hại rồi không?
Như vậy về sau tôi phải sống với anh như thế nào?
Nếu mấy cái camera này không có lợi ích gì thì tốt hơn đừng lắp!”
“Nhiên Cẩm, cô…”
Nhậm Cảnh đích thị không chịu nổi sự hống hách này, đời hắn chưa bao giờ có người dám đứng trước mặt hắn ngang nhiên cãi tay đôi như Nhiên Cẩm.
– Đúng là lưu lạc đầu đường xó chợ!