Chương 6: Cướp (13+)
Cô gái không tin mới vừa xong hôn lễ mà họ đã nóng lòng xử lý cô, mặc dù không biết người đến sẽ làm gì mình nhưng cô không thể để lộ thân phận đặc công, bằng không sau này sẽ rất khó để cô điều tra việc em gái mất tích.
Nhiên Cẩm nhanh chóng điều chỉnh tâm lí, giả vờ như còn chưa biết người đang rình rập, cô quay người trở lại chỗ ngồi, chỉ còn cách vài bước chân cánh cửa bất ngờ bị phá mở toang.
“Ai?”
Cô rất nhanh nhập vai diễn, giật nảy mình kinh ngạc, lùi vào một góc, cánh tay yếu mềm áp chặt chẽ vào khuôn ngực, tỏ ra yếu thế.
Trước mặt là 4 5 tên đàn ông to lớn, một thân đen tối từ đầu tới chân, tên nào tên nấy cũng bịt mặt kín mít, duy nhất thấy được hai mắt và miệng.
Phô trương như vậy cứ như kẻ cướp đột nhập vào nhà, chúng còn cầm theo hung khí, mấy con dao nhọn chĩa chĩa hùng hổ dọa cô gái.
“Con nhỏ kia, giao hết tiền bạc ra đây.”
“Mấy người là ai? Sao dám đột nhập vào dinh thự của Nhậm gia?”
Nhiên Cẩm vờ sợ sệt, đôi mắt ướt lên long lanh gần như sắp khóc, nét mặt một màu trắng bệch không còn giọt máu. Cô vớ đại cây kéo ngay trên bàn trang điểm, run rẩy như lá rụng mùa thu đưa ra trước mặt chúng, cố ý hăm dọa.
“Mấy người mau cút đi, không là báo cảnh sát đó!”
“Mày báo đi, báo tao xem.”. Đam Mỹ Hài
Một trong số đó thách thức Nhiên Cẩm, không cho cô có cơ hội chúng dồn ép đến mức cô gái nhỏ phải xép nép vào góc tường.
Camera ghi hình Nhiên Cẩm ở trong phòng đang gặp nguy hiểm, Ôn Bích và An Hạnh Uyên lại hả hê ngồi nhâm nhi cốc nước xem như xem phim.
Những kẻ đột nhập kia vốn là do Ôn Bích thuê đến giả làm cướp, chẳng những cướp tài sản còn phải làm nhục cô, hủy đi danh tiết của cô, đặng sau này bà ta có cớ hành hạ đến khi cô chịu chuyển hết tài sản giao cho Nhậm Cảnh.
Mà việc ác này Nhậm Cảnh lại không hề biết, vô tình trở thành con rối của mẹ hắn, trở thành người gián tiếp giúp bà ta thực hiện mưu đồ chiếm đoạt tài sản.
Nhiên Cẩm một mình phải đối mặt với nguy hiểm, cầm kéo tự vệ, không ngừng quát tháo.
“Tránh ra, mấy người không được lại đây, ai bước tới tôi đâm chết người đó.”
“Mày đâm tao xem?”
Chúng đương nhiên không sợ một cô gái chân yếu tay mềm như Nhiên Cẩm, 2 3 chạy đến cưỡng chế cô. Những tên còn lại giả vờ lục lọi đồ đạc, lấy đi rất nhiều trang sức quý giá là của hồi môn của cô.
Nhiên Cẩm rõ ràng dư sức xử đẹp những tên này, nhưng cô lại làm cho mình yếu thế với chúng một lúc. Bị chúng áp đảo đánh vài cái, lôi cô sang giường chuẩn bị thực hiện hành vi dơ bẩn.
Trong mọi tình huống cô vẫn luôn giữ bình tĩnh không loạn, nhắm chuẩn thời cơ tung chân như quờ quạng nhưng lực đá lại cực kì có uy lực. Một đạp khiến kẻ khác suýt mất đi khả năng làm đàn ông.
Cô thoắt cái đoạt được con dao trong tay kẻ khác như tự vệ cho bản thân, cô không ngại đánh trả, mỗi đòn đều nhắm vào chỗ trí mạng.
Máu văng tứ tung trong căn phòng, chỉ trong chốc lát mùi nước hoa đã bị lấn át bởi mùi máu tanh.
5 tên đàn ông lực lưỡng bị một cô gái tưởng chừng yếu đuối đánh đến mức phải lép vế. Hết 3 tên bị cắt vào tay chân, vết thương khoét sâu làm chúng không thể động đậy, còn 2 tên may mắn hơn, xấc bấc xang ban bỏ của chạy lấy mạng.
Nhiên Cẩm không đuổi theo, trước camera ngầm cô giả vờ khóc lóc sợ hãi, như ý thức đang hỗn loạn lên đỉnh điểm. Rồi lại cố điều chỉnh cảm xúc của bản thân nhanh chóng trói mấy tên kia lại.
Cô cẩn thận ra ngoài xem xét tình hình, máu loang lổ trên nền gạch bóng nhoáng, không một tiếng động phát ra. Những tên kia đã tháo chạy khỏi dinh thự, lúc này cô tìm ra một cây gậy bóng chày ở căn phòng toàn dụng cụ thể thao, mang nó quay về lại phòng cũ.
Ôn Bích và An Hạnh Uyên chứng kiến một màn thoát hiểm của Nhiên Cẩm mà kinh ngạc đến mức trợn tròn mắt, há miệng. Cả người cứng đờ không tin vào những gì camera ghi lại, hai người nhìn nhau trong sự bàng hoàng không thể thốt nên lời.
“Mẹ, Hạnh Uyên, hai người sao vậy?”
Nhậm Cảnh đột nhiên đi tới làm cả hai giật mình, cuống cuồng tắt ngay điện thoại, không giấu kịp vẻ mặt hoảng loạn, An Hạnh Uyên lắp bắp giọng.
“Không…em…em với dì Bích đang coi phim…tới đoạn gây cấn nên nhập tâm thôi…”
Cô ta nặn ra nụ cười trừ, Nhậm Cảnh lại không có chút nghi ngờ điềm nhiên hớp cốc cà phê trong tay, trầm giọng nói.
“Hai người chuẩn bị đi, còn chút nữa là con xong việc rồi, chúng ta về nhà, Nhiên Cẩm đang đợi đấy.”
“Ừm…con làm nhanh đi…”
Thanh âm ngắc ngứ, Ôn Bích gấp gáp điều chỉnh lại sắc thái trên khuôn mặt xanh rờn, dưới gầm bàn vì khó khống chế được cảm xúc tự mình bấu víu vào quần.
Nhậm Cảnh rất nhanh quay lại làm việc, chăm chỉ đến mức quên cả thời gian.
Ở bên kia Nhiên Cẩm ảm đạm ngồi trên ghế chờ đợi, đồng hồ *tích tắc* trôi qua tận 1h đêm, cô bắt đầu bày ra vẻ mặt khó chịu bức xúc. Ngón tay thon dài rõ rệt gõ từng nhịp thúc giục vào chính bắp tay của mình.
Trong lòng không mất kiên nhẫn nhưng vẫn phải làm cho mình mất kiên nhẫn trước ống kính, vài phút sau liền có tiếng bước chân nhịp nhàng đi đến. Sau đó chuyển dần thành bước chân khẩn trương, khóe miệng của Nhiên Cẩm cuối cùng cũng khẽ nhếch.
Cửa phòng mở toang, Nhậm Cảnh! Không! Rất nhiều người đi đến đều chưng hửng.
“Chuyện gì thế này?”
Ôn Bích vờ hớt hải bước vào, tay chân căng thẳng trước cảnh tượng kinh khủng.
Nhiên Cẩm ngồi khoanh tay, gác chân không vừa ý nhìn chòng chọc, ánh mắt lãnh lệ hàm chứa từng tia nguy hiểm.
Dưới chân cô là ba kẻ đã bị trói, còn bị nhét khăn vào miệng, chúng không ngừng giãy giụa như đang cầu cứu. Máu trên người chúng tuôn ra không ít, ướm xuống nền gặp sáng bóng.
Căn phòng tân hôn trang hoàng trở nên lộn xộn, toàn máu và mùi tanh phảng phất, làm cho người ta nhìn thấy phải phát lạnh.
Nhậm Cảnh chứng kiến không loạn, bởi hắn như nhận ra có điều khác thường, bình tĩnh bước đến, lãnh đạm hỏi.
“Nhiên Cẩm, chuyện gì xảy ra đây?”
“Nhìn còn không biết sao?”
Thanh âm nặng nề, Nhiên Cẩm có phần cáu gắt ngẩng mặt hỏi ngược, mày mỏng nhíu chặt không khỏi khó chịu.
Cô cầm cây gậy đặt cạnh ghế đứng dậy ung dung nâng cằm của một tên cướp lên, nhàn nhạt nói.
“Mẹ à, thật ra mọi người đã đi đâu đến tận bây giờ này mới về?
Nhà chúng ta vừa xảy ra trộm cướp đấy, tí nữa con đã bị họ hại rồi.
May mà Nhiên Cẩm này lưu lạc cũng học cho mình cách phòng thân không thì…”