Chương 5: Một mình ở nơi xa lạ
Sau khi ký xong giấy tờ, Nhiên Cẩm cũng chủ động ngồi sát ra kính xe, quay ngoắt mặt ra nhìn đường.
Khi cô không để ý thì người đàn ông ngồi cạnh bắt đầu lướt mắt đánh giá cô, Nhậm Cảnh có chút nghi hoặc, từ nước da đến khuôn mặt đều toát ra khí độ bất phàm, nhìn sao cũng không giống người trôi sông lạc chợ như lời đồn.
“Nhiên Cẩm.”
Người đàn ông đột nhiên mở miệng, cô gái vừa xoay mặt chưa kịp tiếp thu hắn cứ như cảnh sát tra hỏi tù tội, tùy ý nói.
“Trước kia cô làm gì sinh sống?”
– Cái tên tự cao này, đang mở cuộc điều tra hay gì?
Nhiên Cẩm trào phúng nhếch mép khinh bạc, chau mày khó chịu không muốn nói, nhưng hắn cứ đăm đăm ánh nguy hiểm nhìn cô như vậy, sợ là không trả lời sẽ có rắc rối.
“Nghề gì cũng làm,miễn là có tiền, trừ làm gái.”
Giọng nói kiêu căng, nói xong câu đó Nhiên Cẩm lại quay ra cửa nhìn tiếp, tỏ ra tính cách giống phường chợ búa để người đàn ông vơi bớt nghi ngờ.
Cả hai cũng chỉ vừa mới quen biết, thái độ của cô là không thích hắn, mà bản thân hắn cũng không thích cô. Trả lời một cách cộc lốc như vậy hắn cũng không còn hứng thú để ý, im lặng chờ cho đến khi về đến nhà.
Dinh thự to lớn lọt vào tầm mắt, ít nhiều cũng rộng lớn không thua kém gì ở Nhiên gia, từ cổng cho đến khung cửa điều được thiết kế rất tỉ mỉ, vừa nhìn thoáng đã đánh giá bạc tỉ.
Xe chạy vào trong, một đoạn khá xa, tài xế dừng lại bước ra mở cửa xe, Nhiên Cẩm vừa rời mông ra ngoài liền phải ngẩng cao đầu đánh giá nhà chồng.
Quái lạ! Nhậm gia nổi tiếng giàu nứt đố đổ tường, ngày đầu cô đặt chân đến lại không thấy một bóng người làm hay bảo vệ nào. Cả sự nghênh đón cũng không có, bên cạnh chỉ có đám người theo từ chỗ nhà hàng về đây.
“Tại sao trong nhà lại không có ai thế kia?”
Cô hỏi mà không cần biết ai phải trả lời, trong lòng có dự cảm ngày hôn lễ này sẽ không suôn sẻ.
Ôn Bích biết cô cảnh giác, ngoài mặt giả vờ hòa nhã nắm tay thân thiết với Nhiên Cẩm, cử chỉ như mẹ hiền, từ tốn giải thích.
“Hôm nay là ngày vui nên mẹ cho người làm nghỉ một ngày, để hai đứa tối nay được thoải mái.”
– Thoải mái ư?
Nhiên Cẩm không ngốc, nghe liền biết còn có ý đồ khác, ánh mắt dịu hiền kia e rằng đang ẩn chứa một kế hoạch tàn độc.
Cô bình tĩnh đảo mắt thăm dò từng người, từ Nhậm Cảnh đến đám vệ sĩ điều một mặt sắc lạnh, chỉ có Ôn Bích và An Hạnh Uyên cười tươi, nhưng là nụ cười rất nham hiểm.
Dẫu sao cũng mới ngày đầu bước đến Nhậm gia, Nhiên Cẩm cũng không muốn sinh sự, nếu thật sự họ muốn tạo cho cô bất ngờ thì cô cũng không ngại tiếp. Cô nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, tươi cười nhu thuận nói.
“Dạ vâng, mẹ thật chu đáo.”
“Được rồi, con dâu vào trong sửa soạn nghỉ ngơi một chút đi.”
Bà ta cùng Nhậm Cảnh đưa cô vào phòng tân hôn, một căn phòng lớn được bày trí vô cùng tinh tế, đồ đạc được chuẩn bị đầy đủ hẳn hoi.
Trực giác của Nhiên Cẩm rất nhạy bén, từ ngoài cổng vào đến phòng cô quan sát thấy có rất nhiều camera giám sát, nhìn kĩ căn phòng này không hẳn thật sự dành cho cô và Nhậm Cảnh, nói không chừng nó cũng đã được lắp camera giấu kín.
Cho nên, cô rất cẩn thận trong từng cử chỉ, khi Ôn Bích bảo cô vào trong thay quần áo, cô không dám từ chối nhưng cũng không để họ được lợi quay lén, hòng hủy hoại thanh danh của mình.
Cô cầm đồ vào trong, với nhiều năm kinh nghiệm từng thứ cô tháo bỏ đều phủ lên những óng kính một cách vô tình, nhanh chóng thay xong đồ gọn gàng.
Lúc cô bước ra, trên gương mặt họ vẫn không thay đổi biểu cảm, Ôn Bích lại chủ động đến nắm tay thân thiết, vuốt tóc cô cực kì dịu dàng, nhỏ nhẹ căn dặn.
“Nhiên Cẩm, bây giờ mới có 5h chiều, vẫn còn chưa đến tối, con với Cảnh cũng không vội..
Hôm nay vì chuyện hôn lễ mà mẹ và Cảnh đã bỏ ngang một số việc rất quan trọng cần phải xử lý, con chịu khó ở nhà một lúc nhé!”
“Bọn mẹ đi sẽ về sớm thôi, con cứ tự nhiên như ở nhà mình đi.”
Bà ta cứ như đi ăn trộm, vội vội vàng vàng kéo ngay Nhậm Cảnh còn đang ngơ ngác rời khỏi đó, xì xầm gì đó, rồi còn gọi những người theo sau đi cùng, một người vệ sĩ cũng không chừa lại.
Nhiên Cẩm giả vờ như mình ngây thơ theo tiễn chân, đứng ở sảnh lớn cô trơ trọi một mình. Dinh thự trong một khắc im bặt như miễu ma, một tiếng động cũng không có.
Cô liếc mắt theo bóng xe khuất tầm, sau đó thủng thẳng quay lưng, ở giữa ngọn đèn pha lê treo lủng lẳng, cô ngẩng đầu đánh giá kĩ càng dinh thự một lần nữa.
Nơi này quá rộng lớn, nếu tham quan cũng mất khá nhiều thời gian, Nhiên Cẩm chỉ lượn vài chỗ xem xét rồi quay trở về căn phòng tân hôn.
Đồng hồ treo từng không ngừng quay kim, cô gái nhỏ ảm đạm ngồi yên trong phòng chờ đợi, 1h 2h trôi qua không có tiếng động, ngồi một chỗ cô bắt đầu sinh nhàm chán, bụng lại đói không thể không tự tìm đồ ăn.
Mất hơn 30 phút mới tìm ra phòng bếp, chỗ này cũng gọn gàng ngăn nắp, không có bất cứ thứ gì có thể nhét vào bụng. Nhiên Cẩm tới thẳng tủ lạnh, mở nó ra bên trong chỉ có vài quả táo và sửa tươi.
Những thứ này căn bản chẳng thể giúp cô chống đói, nếu dùng cả hai để lấp bụng chỉ tổ hại thân, trong táo có chất chua kết hợp với sữa tươi sẽ sinh ra phản ứng, ảnh hưởng dạ dày. Cô chậm rãi đóng cửa tủ, tiếp tục quay về phòng chờ đợi, nhất cử nhất động của cô đều bị Ôn Bích ở nơi khác giám sát.
Còn Nhậm Cảnh, đúng với nghĩa vụ đứa con hiếu thảo, chăm chỉ làm việc theo yêu cầu của bà ta, An Hạnh Uyên ở cùng hết bưng trà rót nước, lại đến dâng thức ăn tận miệng cho hắn, làm như đây mới là vợ hắn.
Họ bỏ cô gái nhỏ một mình ở nơi xa lạ, mặc cô đợi đến tận tối khuya cũng chưa thấy người về, linh cảm liên tục mách bảo cô sẽ có chuyện, làm cho cô không ngồi yên một chỗ nữa, cẩn thận đứng ở cửa bày ra bộ dạng hồi hộp trước camera.
Tai của một đặc công cực kì thính, dù cách một lớp cửa dày cô vẫn nghe ra những tiếng bước chân rón rén, không phải của một người, mà có rất nhiều người.
Không có tiếng nói, bước chân dần thay đổi vội vàng đến nghi hoặc, Nhiên Cẩm biết chắc kẻ ngoài kia không phải người của Nhậm gia trở về, là những kẻ đến để xử lí cô.