Chương 4: Tranh cãi
Nhậm Cảnh không tin vào mắt mình, cô gái xinh đẹp kia chính là vợ hắn, đẹp ngoài sức tưởng tượng, hắn ngó nghiêng trái phải, người xung quanh đều ngỡ ngàng.
Cuối cùng cũng hiểu, bên Nhiên gia cố tình tung tin sai lệch, làm cho Nhậm gia của hắn cười trước ngu người sau, trở thành những kẻ ngốc trước mặt người khác.
Nhậm Cảnh nhất thời cứng đờ khuôn miệng không thốt thành câu, bấy lâu nay cứ tưởng cô vợ này xấu xí đến ma chê quỷ hờn. Bây giờ người đẹp thế này, còn đẹp hơn cả Nhiên Nhã, làm cho hắn cay cú khi bị một cô gái dắt mũi.
– Lừa tôi, lừa tôi sao?
Hắn xác thực là đã ghét cô gái kia gấp bội lần, làn môi bạc liền khẽ nhếch lên trào phúng.
Nhiên Cẩm không thua kém, cũng nhếch môi khinh bạc, nhướng mắt xéo xấc đáp trả hắn.
Cô kiêu kì trong váy cưới lộng lẫy từng bước tự tin đến đứng cạnh ông nội, ngẩng cao đầu như thách thức bên nhà chồng.
Nhiên Côn vui vẻ kéo tay mềm mại của cháu gái, để cô đứng cạnh Nhậm Cảnh, trịnh trọng giới thiệu.
“Nhậm phu nhân, Nhậm Tổng đây là cháu gái lớn của tôi.
Nhiên Cẩm, là Nhậm thiếu phu nhân của….”
“Không phải! Cô ta không phải, rõ ràng tôi đã nhìn thấy cháu gái của ông cực kì xấu xí.
Vừa đen vừa xấu, sao lại trở thành một người xinh đẹp được chứ?”
An Hạnh Uyên bỗng dưng hét lên, đùng đùng bước ra trước, vô duyên vô cớ tách cô dâu chú rể ra hai bên, đứng ở giữa chỉ vào mặt Nhiên Cẩm, mắng.
“Cô là đồ giả mạo đúng không? Là gái được thuê đến giả làm tiểu thư Nhiên gia phải không?”
Trước mặt hai bên Nhiên – Nhậm cô ta chẳng chút kiêng dè, lời lẽ thốt ra thiếu đi phép tắc.
Hàng tá ánh mắt khó chịu có hướng vào người cô ta cũng chẳng thèm để tâm, phùn mang trợn mắt đối kháng, gân cổ lên dò xét Nhiên Cẩm.
– Người này chắc chắn không phải Nhiên Cẩm!
“Hạnh Uyên….”
Càng lúc càng quá chức phận, Ôn Bích thấy nét mặt hầm hầm từ Nhiên Cẩm sợ xảy ra xích mích, muốn giải hòa nhưng cô tiểu thư này quen thói ta đây, gạt bỏ cả lời nói của Ôn Bích sang một, tiếp tục gây sự.
“Nói đi, cô không phải cháu gái của Nhiên gia đúng không?
Tôi đã thấy cô dâu trong kia cực kì xấu xí, làm sao có thể là cô được chứ?”
“Cô An, cô ăn nói cho cẩn thận vào, đây là cháu gái của tôi!
Là Nhiên Cẩm, cô và con bé gặp nhau lúc nào mà bảo thấy nó cực kì xấu xí?”
Nhiên Côn chịu hết nổi, bực mình trước sự vô duyên của An Hạnh Uyên, ông nhịn người này từ nãy đến giờ chỉ muốn êm chuyện, không ngờ lại cứ thích gây rối khiến cho ông không thèm nể mặt Nhậm gia nữa.
“Người đâu, lôi cô ta đuổi ra ngoài!”
“Ai dám?
Tôi là người của Nhậm gia, ai cho mấy người cái quyền đuổi tôi?”
“Cô…”
Cô gái này vô lí không ai bằng, đã vậy còn hống hách ngang ngược, thêm người của Nhậm gia biết bên mình đang gây sự lại không lên tiếng. Nhiên Côn tức giận lên đỉnh, xấng xở.
“Người…”
“Ông à…”
Nhiên Cẩm chắn tay chặn lại hành động của Nhiên Côn, bình tĩnh cười một cách hòa nhã, đối đáp lại cô gái mặt dày vô sỉ.
“Tiểu thư, phòng trang điểm của cô dâu không cho người lạ vào quấy nhiễu, cô vào trong đó khi nào mà tôi không thấy?”
“Tôi…”
An Hạnh Uyên tự dưng có chút bối rối, ánh mắt hàm chứa từng tia nguy hiểm của Nhiên Cẩm dọa cho khuôn miệng hăng hái kia phải lắp bắp.
“Tôi…tôi vô tình…vào đó thấy…”
“Vô tình? Vô tình mà đã xác nhận tôi không phải cháu gái của Nhiên gia sao?”
Giọng nói sắc lạnh, đôi mắt cáo híp nặng nề lóe lên sát khí, tựa như dao nhọn đâm thẳng vào người.
Bá khí này không phải ai cũng có thể có được, nhất là đối với con gái, chính vì sự nghiêm túc từ trong lời nói đến nét mặt mà Nhiên Cẩm đã thành công uy hiếp cô gái chỉ được cái to mồm kia.
Đầu óc của An Hạnh Uyên chợt rối mù, mắt lấm lét nhìn sang Ôn Bích như đang cầu cứu, cô ta còn chưa kịp tìm ra lời đối chất thì đã bị Nhiên Cẩm hăm he.
“Thưa tiểu thư, bất luận cô là ai thì hôm nay là ngày cưới của Nhiên Cẩm này, biết điều thì tôi còn cho cô ở lại dự lễ.
Còn kiếm chuyện, bảo vệ không kéo cô ra đâu.
Đích thân tôi sẽ đá cô ra đấy!”
Cô gái đay nghiến trong giọng nói, nhíu mày sắc lẹm mang đến uy nghiêm đàn áp người khác.
An Hạnh Uyên từ trước đến giờ không nhường nhịn bất kì ai, nay lại bị khí thế bừng bừng của người kia làm xáo trộn đầu óc, ngắc ngứ giọng.
“Tôi…tôi đâu có làm loạn…chỉ là thấy sao thì nói vậy…”
“Nếu cô thật sự vô tình thấy thế thì để tôi cho cô biết.
Tôi là tiểu thư danh giá của Nhiên gia, làm cô dâu đương nhiên phải lựa chọn kĩ càng từ trang phục đến tóc tai trang điểm đều phải phù hợp với tôi.
Những thứ đó chắc chắn phải có mẫu thử qua cho tôi xem xét, nói không chừng có khi người cô thấy chỉ người mẫu thử make up cho tôi thì sao?”
Thanh âm cực kì lưu loát, một câu cũng không dấp, Nhiên Cẩm vô cùng gay gắt khiến cho bầu không khí trở nên căng thẳng.
An Hạnh Uyên thật sự không biết điều vẫn còn muốn tranh cãi liền bị Ôn Bích cản lại.
“Đủ rồi, hôm nay là ngày vui, đừng cãi nhau làm mất không khí.”
“Nhiên tiểu thư đây là người danh giá không thể nào muốn giả là giả được.
Ta thật xấu hổ khi để cháu nó làm loạn.
Mong mọi người bỏ qua, cũng đến giờ làm lễ rồi, chúng ta nên vào chuyện chính thôi.”
Ôn Bích nhún nhường chịu thiệt, vẻ thành khẩn làm cho người bên Nhiên gia cũng không muốn làm khó.
Nhiên Côn vì nghĩ cho buổi lễ cho cháu gái mà ậm ừ mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện.
Lễ rước dâu cũng bắt đầu, Nhậm Cảnh không hề nói tiếng nào, suốt buổi làm lễ đều nhìn chòng chọc vào cô dâu, đến lúc sang nhà hàng chiêu đãi quan khách hắn cũng chẳng thèm lên tiếng với Nhiên Cẩm.
Kết thúc hôn lễ, Nhiên Cẩm theo hắn và Ôn Bích cùng về Nhậm gia, kể từ giờ phút này cô đã là Nhậm thiếu phu nhân.
Thời gian đến Nhậm gia cũng khá lâu, Nhiên Cẩm ngồi cùng Nhậm Cảnh, vẫn y cũ người chẳng thèm mở miệng. Tài xế ở phía trước chỉ đưa cho hắn một túi đựng tài liệu, mở ra thì mới biết bên trong là giấy đăng kí kết hôn.
Cô và hắn lấy nhau, làm lễ xong xuôi mà vẫn chưa có giấy tờ nào minh chứng, đến tận bây giờ hắn mới cùng cô ký kết thành vợ chồng. Chẳng cần phải đích thân đến cục dân chính xử lí thủ tục, cứ như vậy đưa cho cấp dưới giải quyết.
Đây chính là sức mạnh của người có thế lực, làm bất cứ chuyện gì cũng có người khác tự động theo sắp xếp của mình.