Chương 3: Lộ diện
– Mày không có cửa! Anh Cảnh về sau cũng bỏ mày thôi.
– Anh ấy là của tao!
An Hạnh Uyên ở ngoài đánh giá người bên trong, cảm thấy đây là cơ hội tốt để ra oai đánh phủ đầu cô dâu trong lời đồn, cô ta bèn ưỡn cao ngực, muốn bước vào trong châm chọc tình địch.
Nào ngờ, còn chưa kịp nhấc bước thì đột nhiên bị người từ đâu xuất hiện tóm lấy bả vai.
“Ai vậy?”
Cô gái giật mình bị dọa sợ, xoay người là 4 5 tên bảo vệ trong Nhiên gia cau có nhìn mình.
Người đang tóm vai An Hạnh Uyên, nghiêm chỉnh lạnh giọng hỏi.
“Nơi này không cho phép người lạ vào, cô là ai mà dám vào đây?”
“Tôi…tôi…”
Giọng nói ngắc ngứ, An Hạnh Uyên chưa kịp giải bày thì đám bảo vệ chẳng cần biết thân phận của cô ta cưỡng chế kéo đi ngay.
Bóng người vừa cách căn phòng nhộn nhịp không xa, đối diện căn phòng ấy cánh cửa đang hé mở, người bên trong khẽ cười quỷ dị nhìn theo bóng lưng của An Hạnh Uyên.
– Đúng là thú vị!
Nhiên Cẩm nhíu mắt nặng nề, cô sớm đoán trước sẽ có kẻ lén đến đây quấy nhiễu xem mặt cô dâu, mà đã sắp xếp sẵn người dự phòng che mắt thiên hạ. Chỉ khi đến giờ làm lễ cô dâu thật sự mới chính thức lộ diện.
An Hạnh Uyên không tình nguyện bị kéo đi, vùng vẫy như con lươn mắc vào tro, mà đám đàn ông này chằng chút thương hoa tiếc ngọc, mặc kệ cô ta có bao nhiêu phần kháng hai người hai bên xách cô ta lơ lửng trên không đem ra sảnh lớn.
“Buông ra coi, mấy người làm gì vậy? Có biết tôi là không?
Tôi là bạn của Nhậm Tổng đó, đụng tới tôi mấy người không yên đâu!”
Thanh âm xoang xoảng của cô gái này lớn đến mức cả sảnh đều phải chú ý, An Hạnh Uyên trông thấy Nhậm Cảnh ở trước mặt liền há to miệng cầu cứu.
“Anh Cảnh, Anh Cảnh!”
Nhậm Cảnh chưa rõ tình hình, thấy người bị bắt nạt lập tức sang đó, gắt gỏng với bảo vệ.
“Mấy người làm gì vậy hả? Mau thả cô ấy ra.”
Bảo vệ không dám mích lòng, vội vàng buông tay ra khỏi người cô gái, vừa được tự do An Hạnh Uyên gấp gáp nhào vào lòng Nhậm Cảnh làm nũng.
“Anh Cảnh, đám người bọn họ ức hiếp em.”
“Hạnh Uyên, họ dám ức hiếp em sao?”
Nhậm Cảnh dỗ dành cô gái, híp mắt nhỏ sắc lẹm vào đám bảo vệ, hắn không coi ai ra gì, nhưng Nhiên gia cũng không phải hạng tầm thường.
Một trong số bảo vệ dám bước ra mạnh dạn đối đáp.
“Nhậm Tổng, tiểu thư đây tùy tiện vào phòng trang điểm của tiểu thư chúng ta, đây là không hợp quy tắc.”
“Em chỉ đi lạc thôi, không biết đó là phòng của cô dâu.”
An Hạnh Uyên ba hoa, đồng tử lúng liếng nhiễm nước làm ra vẻ vô tội, bị đổ oan gần như suýt khóc.
Bộ dáng đáng thương tới mức kẻ khác phải khinh bạc, vậy mà Nhậm Cảnh lại tin răm rắp.
“Được rồi, Hạnh Uyên, không khóc.
Anh tin em không cố ý.”
Hắn nhỏ nhẹ an ủi An Hạnh Uyên, không hề có chút lạnh lùng, tàn khốc nào của mọi khi.
Cứ như, hắn đang dỗ dành người yêu, chỉ khiến người khác thêm gai mắt, bảo vệ không nhìn nổi cảnh trơ trẽn này, dũng cảm nhắc nhở.
” Nhậm Tổng, hôm nay là ngày hôn lễ của tiểu thư nhà chúng tôi, mong ngài hãy quản thúc người của ngài đừng đi lung tung.”
“Không tới phiên đám bảo vệ thấp hèn như mấy người lên tiếng.”
Giọng nói xéo xấc, Nhậm Cảnh sỉ diện cao, dứt lời liền kéo An Hạnh Uyên đi mặc kệ ánh nhìn của kẻ khác.
Đang ở trong địa bàn của Nhiên gia, Nhậm Cảnh thừa biết chuyện này do An Hạnh Uyên sai trước, nên hắn cũng không nói nhiều kéo thêm rắc rối.
An Hạnh Uyên may mắn thoát một kiếp nạn lại không biết yên phận, bắt đầu rêu rao tin xấu về cô dâu bên Nhiên gia cho cả Nhậm gia cùng nghe.
Qua miệng lưỡi sắc bén của An Hạnh Uyên thông tin lại càng được thổi phồng, Ôn Bích hay Nhậm Cảnh biết được trong lòng sớm nảy sinh sự ghét bỏ càng thêm tăng cao.
“Cảnh, không sao đâu con, kết hôn xong mẹ sẽ có cách tốn ả xấu xí đó đi.
Con cố gắng chịu thiệt một chút cho xong việc nhé.”
Ôn Bích an ủi con trai như vậy, cuộc hôn nhân này từ đầu tới cuối đều do bà ta quyết định, đều là nhắm đến số tài sản của Nhiên gia, vì lòng tham không ngại miễn cưỡng Nhậm Cảnh không cam lòng lấy vợ.
– Nhiên Cẩm, em gái mày còn phải thua trong tay tao, một đứa trôi sông lạc chợ như mày là cái thá gì mà được làm vợ con trai tao.
– Sớm thôi, mày cũng sẽ như em gái mày.
Bà ta tự nhủ với lòng, vẻ độc ác từ trong tâm lộ ra mặt.
Nhậm Cảnh ngồi cạnh trong lòng ngầm đoán ra được ý định, hắn quá hiểu con người của mẹ mình, cũng biết vụ mất tích của Nhiên Nhã có liên quan đến bà nhưng hắn là đứa con hiếu thảo nên đành nhắm mắt làm ngơ, ra sức chống lưng cho bà làm chuyện xấu.
Tiếng ồn ào trong sảnh lớn dần một nhỏ đi, chỉ còn 20 phút là đến giờ làm lễ, ai ai cũng hồi hộp chờ đợi cô dâu.
Bên phía Nhậm gia đã được nghe đồn từ trước, thêm vào miệng lưỡi của An Hạnh Uyên mà người nào người nấy cũng tin sái cổ, liên tục trông ngóng để được dịp bỉ mặt Nhiên gia.
Còn Nhậm Cảnh, dù lời đồn có thật hay không thì từ đầu hắn không hề ưng thuận cô vợ này, một mực không thèm nhìn mặt.
Đúng 10 phút sau, cô gái mặc bộ Soiree lộng lẫy, trắng tinh khôi thanh tao, kiểu dáng đuôi cá ôm trọn đường cong không thiếu phần nóng bỏng.
Cô dâu lộ diện với gương mặt hoàn mỹ đập vào mắt kẻ khác, mày liễu kẻ xếch uy lực, mắt cáo linh động, môi trái tim gợi cảm. Nhan sắc mĩ miều không hề giống với lời đồn khiến cho Ôn Bích và An Hạnh Uyên đứng hình không tin vào mắt.
Người xấu xí lại trở thành tuyệt sắc giai nhân, từ đầu đến chân đều toát ra dáng vẻ của một quý cô thượng lưu, một chút điểm trừ nhỏ cũng không có.
Nhiên Cẩm cầm chắc bó hoa hồng đỏ thẫm trong tay, ngẩng cao đầu cười đắc ý, kiêu hãnh từng bước chậm rãi đi đến.
Từng cặp mắt ngờ nghệch hướng tới càng làm cô thêm tự tin.
Người đàn ông mặc lễ phục chú rễ từ đầu đến cuối đều nghiêng đầu hẳn sang một bên, mặc kệ người xung quanh có thái độ lạ lẫm hắn đều làm như mắt điếc tai ngơ.
Ôn Bích chấn động một phen, vô thức đưa tay nắm một góc áo của Nhậm Cảnh, hối thúc.
“Cảnh, Cảnh mau nhìn cô dâu của con đi.
Đây đâu phải là con vịt xấu xí.”
– Gì chứ?
Nhậm Cảnh nhíu mày khó hiểu, bị câu nói của mẹ thu hút, hắn quay đầu xem diện mạo của vợ tương lai.
Mắt nhỏ mở to như mắt ếch, sự kinh ngạc bày lên trên khuôn mặt điển trai của hắn. Tất cả hình ảnh trước mặt đều vào đôi ngươi đen láy rõ rệt từng chi tiết một.