Chương 11: Giả vờ thôi
Bữa ăn kết thúc không lâu, người đàn ông quay về phòng làm việc giải quyết cho xong nốt việc còn dang dở.
Thời gian êm đềm trôi, kim đồng hồ điểm vào hơn 8h tối, hắn từ trên lầu ngó sang căn nhà nhỏ bên kia. Đèn vẫn còn thấp sáng, do ở xa nên hắn không nhìn được động tĩnh ở bên trong, hắn lấy chiếc ống nhòm lén lút quan sát.
Cửa sổ phòng không hề đóng lại, để hắn thấy được cảnh Nhiên Cẩm đang lấy quần áo từ trong tủ chuẩn bị đi tắm.
Gương mặt tuấn tú tức thì nở nụ cười gian manh, hắn hạ ống kính xuống, làu bàu.
“Nhiên Cẩm, kì này cô chết với tôi!”
Trong đầu tự nhảy ý, muốn hù cô gái kia một vố nhớ đời, bèn chủ động sang căn nhà ấy, hắn đi rất vội nên còn mặc nguyên âu phục lịch thiệp.
Ở nhà một mình nên Nhiên Cẩm không mấy gò bó bản thân quá mức, tắm xong thì mặc đồ ngủ theo thói quen. Cô cũng là người theo lối sống thoáng, đồ ngủ cũng có phần gợi cảm, đầm lụa hai dây không mặc áo lót, khoác thêm bên ngoài chiếc áo khoác ngủ mỏng manh.
Điện thoại bỗng vang lên âm thanh của tin nhắn, Nhiên Cẩm lập tức mở lên xem xét, là tin của ông nội gửi đến hỏi thăm tình hình.
Cô không mấy bận tâm, cũng không muốn ông lo trả lời hời hợt cho xong chuyện. Tin nhắn này vừa kết thúc lại có tin nhắn khác, đó là cấp dưới của cô, Lương Mạnh gửi phản hồi.
Anh được cô nhờ vả từ nước ngoài trở về giúp cô điều tra vụ em gái mất tích, cả hai rất thân nhau, là bạn đồng hành nên Lương Mạnh không từ chối.
“Ngày mai tôi sẽ sắp xếp chuyến bay sớm nhất sang đó với cô!”
“Cảm ơn anh, Mạnh Mạnh!”
Nhiên Cẩm cũng kết thúc chuyện riêng, nhìn lên đồng hồ mới đó đã hơn 8h, vẫn còn sớm, cô ra ngoài phòng khách nhàn nhã ngồi trên ghế sofa thưởng thức cốc nước nóng.
Vành tai mềm mại chuyển động mạnh mẽ, mày mỏng gắt gao nhíu chặt, Nhiên Cẩm nghe được tiếng bước chân, biết có người đến, cô cảnh giác rất cao độ.
Bước chân này không rón rén, mỗi lực đều rất uy nghiêm, người đến rất ung dung, Nhiên Cẩm biết không phải những kẻ hôm qua nhưng không thể không cảnh giác.
Cô lại giả vờ tỏ ra không biết, thong dong ngồi đó chờ đợi kẻ bước vào.
Ngay giây sau, Nhậm Cảnh với vẻ ngoài đạo mạo thẳng vừa đến phòng khách, hai chân thẳng tắp lập tức khựng bước.
Mị thái có phần gượng gạo, thân hình bốc lửa của Nhiên Cẩm lọt vào tầm mắt dơ bẩn, hắn không nhịn được mà ngắm nghía.
Cặp chân vừa dài vừa thon thả đẹp tựa như ngọc, nước da hơi ngâm nhưng cực kì quyến rũ, hắn từ từ trượt lên, nhìn thấy hai nhũ phong ngây ngô đầy đặn, nụ hoa anh đào tươi mới e lệ sau lớp vải mỏng.
Mặc dù, Nhiên Cẩm đã khoác thêm một lớp áo ngoài vẫn không tránh khỏi sự soi mói của hắn, hô hấp tức thì khó thông. Hắn chớp mắt liên tục, dẹp bỏ đi suy nghĩ lệch lạc đang trỗi dậy, khơi gợi lại ý thức bừng tỉnh, ngoài ý mắng.
“Nhiên Cẩm, cô là con gái mà không biết giữ phép tắc à? Ăn mặc như thế?”
Hắn xoay mặt sang nơi khác, nhưng thân hình gợi cảm của Vỹ Điệp vẫn còn lởn vởn trong tâm trí hắn rõ mồn một từng chi tiết.
Xương quai khẳng khiu mê người, vài lọn tóc sương lê rũ xuống vành ngực nở nang, làm hắn suýt nữa thần hồn điên đảo. Đã thế, cô còn bày ra tư thế nghiêng mình đọc nhâm nhi cốc nước vô cùng quyến rũ.
Thân hình đẹp không nói, cả gương mặt cũng mĩ miều khiến hắn phải cực lực trấn an chính đầu óc mình.
– Nhậm Cảnh, bình tĩnh!
– Đâu phải lần đầu mày nhìn thấy gái đẹp?
Đúng vậy! Đây không phải là lần đầu, nhưng cách phóng thoáng của Nhiên Cẩm lại vô tình làm tim hắn loạn một nhịp.
Cô gái nhỏ chứng kiến hắn bày ra vẻ quân tử, không khỏi khinh bạc, cô chậm rãi đặt cốc nước xuống vẫn ngồi nghiêng mình tựa vào thành ghế, nhàn nhạt nói.
“Nhậm Tổng, tôi ăn mặc sao được gọi là không phép tắc vậy?
Bây giờ đã tối muộn tôi chuẩn bị đi ngủ thì phải ăn mặc thoải mái chứ!
Anh từ đâu tự nhiên xuất hiện rồi giở giọng trách cứ tôi là sao?”
Trong từ điển không bao giờ có từ “nhẫn nhịn”, Nhiên Cẩm chẳng kém lép đáp trả luôn gay gắt, lời lẽ luôn đanh thép như một luật sư thực thụ.
Nhậm Cảnh liền á khẩu, như ai nuốt mất lưỡi hắn, dùng chỉ khâu lại môi bạc, làm hắn mấp máy chẳng nên lời.
Cô gái liếc mắt đào hoa vào người hắn, xem bộ dáng quân tử đứng như trời trồng làm cô gai mắt, cô đứng dậy tới gần hắn, nhả giọng nói tiếp.
“Nhậm Tổng, sao giờ này anh còn sang đây?
Tôi chuẩn bị đi ngủ rồi, anh còn muốn tìm tôi vào giờ này để cãi nhau sao?”
“Cãi nhau?”
Nhậm Cảnh vừa cười trào phúng chưa đầy 3 giây thì nụ cười lập tức dập tắt ngay.
Từ khi nào cô gái lại đứng rất gần hắn, thân hình gợi cảm càng rõ rệt hơn nữa, thấy được từng đường cong sau ánh đèn sáng rực, làm cho tầm mắt sáng quắc của hắn không thể từ chối.
Hắn nhìn cô chòng chọc, cơ miệng cứng đờ như bị điểm huyệt, bản thân cũng là đàn ông chính hiệu, gặp phụ nữ xinh đẹp khó lòng tâm sinh thú tính.
Thế nhưng, ý thức nhiễu loạn rất nhanh thanh tỉnh, Nhậm Cảnh từ đầu xác nhận không thích Nhiên Cẩm, hắn sẽ không bao giờ chung chăn gối với một người kiêu căng như cô.
Mục đích hắn sang đây là để dọa cô một trận, sẵn cô khiêu khích hắn cũng thừa thế tấn công.
“Nhiên Cẩm, cô nói đến giờ đi ngủ, vậy mau vào trong chuẩn bị đi, đêm nay tôi sẽ ngủ lại đây.
Tôi là chồng cô, vợ chồng thì nên ngủ chung.
Tôi đi tắm xong chúng ta cùng làm chuyện nên làm.”
Giọng nói gian manh vô độ, hắn nhướng mày như dọa dẫm cô gái, còn bày ra bộ dáng thiếu niên ngả ngớn bất lương sắp thưởng thức đại tiệc.
Tưởng đâu với vài lời là có thể làm Nhiên Cẩm sợ xanh mặt, ai nào ngờ cô không hề sợ còn thủng thẳng lướt ngang qua người hắn, trực tiếp mở cửa phòng ngủ.
“Nhậm Tổng, vậy tôi đợi anh!”
Cô cười rất tà đạo, đôi mắt chứa vô vàng tia ác ý, làm cho người đàn ông sửng sốt một phen, ý thức có phần phức tạp.
– Cô ta như vậy là ý gì?
– Chẳng lẽ đây là điều cô ta muốn sao? Mình mắc bẫy cô ta rồi sao?
– Không, không đâu, cô ta giả vờ thôi…Nhiên Cẩm, cô đừng hòng giở trò, tôi sẽ dậy cho cô một bài học!