Chương 10: Sai sót
– Con nhỏ hống hách này…chờ đó, tao sẽ dạy dỗ mày!
– Mày không bao giờ đấu lại tao đâu.
Ôn Bích tự an ủi mình, thứ bà ta nhắm đến là số tài sản mà Nhiên Cẩm đang nắm giữ, cho nên phải nhẫn nhịn, đợi đến lúc thuần phục được con cá nhất định bà ta sẽ trả đũa lại những gì đã phải chịu đựng.
Cô gái nhỏ trải qua màn đối đãi đầy kịch tính càng thêm hứng thú, tuy nhiên hiện giờ cô đang điều tra vụ việc em gái bị mất tích, cũng không thể mãi đối đầu với họ, cô buộc phải nghĩ cách vừa chống đối vừa thăm dò.
Mục tiêu của cô là Nhậm Cảnh, một người lạnh lùng cao ngạo, muốn tiếp cận hắn không dễ. Hôm qua đến giờ cô đã gây xích mích với hắn rất nhiều, ắt hẳn cũng đã có ấn tượng. Cô cần phải làm cho hắn chủ động tấn công cô, rồi từ từ giả vờ ngoan ngoãn làm cho hắn thích cô, vừa đấm vừa xoa, có được một chút lòng tin sẽ dễ dàng đẩy nhanh tiến độ điều tra.
Nghĩ là làm, đến giờ trưa, theo yêu cầu cô phải đến phòng làm việc của Nhậm Cảnh, không một chút chần chừ, cô tự khắc làm theo.
Bên dinh thự, cô còn chưa tham quan, hiển nhiên không thể tự động tìm ra phòng làm việc của hắn, bắt buộc phải nhờ vả người làm đưa cô đến.
Mỗi một chỗ đặt chân qua, cô đều chủ động hỏi thăm, ghi nhớ mọi ngóc ngách, căn phòng làm việc của hắn này trên tầng 3. Bình thường hắn rất ít khi đến công ty, tài liệu cần xử lý đều được đưa đến tận nhà cho hắn.
Có việc quan trọng hắn mới phải đích thân đi xử lý, còn lại đều giao cho cấp dưới lo liệu. Tuy hắn không thường xuyên giám sát, nhưng chưa bao có một sai sót nào có thể vượt qua tầm kiểm soát của hắn, đó là ưu điểm của một Tổng Tài bá đạo như hắn.
Tất cả thông tin của hắn, Nhiên Cẩm đã từng điều tra qua, từ công việc cho đến đời tư của hắn đều rất kín, muốn khai thác hơn nữa thì phải dựa vào những người xung quanh hắn.
Cho nên, khi người hầu đưa cô đến tận phòng của hắn, cô rất niềm nở với người đó, một tiếng cảm ơn thân thiện tạo hảo cảm.
Người rời đi, cô ở ngoài bình tĩnh gõ cửa mấy cái.
“Ai?”
Bên trong vang ra giọng nói đanh thép, Nhiên Cẩm hiển nhiên mở miệng đáp lại.
“Nhiên Cẩm.”
– Nhiên Cẩm?
“Cuối cùng cũng đến…”
Nhậm Cảnh độc âm trong miệng, khóe môi nhếch lên tà đạo, hắn chờ mãi mới đến lúc có cơ hội trả đũa cô, không một do dự cho cô vào trong.
Cánh cửa đóng chặt chẽ dần dần hé mở, cô gái ăn mặc có phần khác với hồi sáng, quần tây lịch sự kết hợp với áo sơ mi màu nâu trầm, trông cô cứ như một trợ lí.
Hắn đánh giá Nhiên Cẩm rất nhanh, cô chỉ vừa mới bước chân vào chưa đến 1 phút, còn chưa kịp bước hắn liền dùng ngữ khí bá đạo của một Tổng Tài, sai khiến cô.
“Ra ngoài lấy cho tôi một cốc cà phê, ít đường, không đá!”
Nói xong, hắn cắm mặt xuống đóng tài liệu, coi mình như ông chủ sai vặt nhân viên, chẳng buồn quan sát biểu cảm của cô gái.
Nhiên Cẩm biết hắn giở trò, như có thêm cơ hội để tạo ấn tượng với hắn, cô không một chút chống đối, ngoan ngoãn ra ngoài làm theo ý hắn.
“Chờ tôi một chút.”
Hắn không thèm đáp, đợi đến khi bóng người ra khỏi cửa hắn mới ngẩng mặt lên, bày ra bộ dáng ngả ngớn bất lương, nhịp chân trên ghế sảng khoái chuẩn bị tâm thế đì cô gái nhỏ.
Một lúc sau, Nhiên Cẩm cũng quay vào, hắn đang chống cằm nghiêm mặt thì bị cô làm cho chấn động.
“Cô trễ…”
Lời còn chưa kịp nói thành câu trọn vẹn, làn môi bạc há ra chẳng khép lại được, hắn đứng hình trố mắt bất ngờ.
Không tin vào mắt hắn, trên tay cô gái nhỏ đang bưng hẳn một mâm đầy cà phê, cô rảo bước ung dung đến gần hắn, tươi cười đặt xuống bàn.
“Nhậm Tổng, cả phê của anh, tôi không biết anh uống ít đường là bao nhiêu, nên tôi mang hẳn 15 ly đến cho anh, chúng điều được bỏ đường tùy theo lưu lượng cả đấy.”
Nhiên Cẩm tự nhiên lấy ra một ly để ra trước mặt hắn, thúc giục.
“Anh thử đi, nào vừa miệng thì uống, còn lại tôi sẽ đem đổ.”
“Cô…Nhiên Cẩm, cô đang phung phí đồ của tôi à?”
Nhậm Cảnh tức đến gân xanh nổi trên trán, mắt nổ đom đóm, lần đầu hắn bị một cô gái chơi hết lần này đến lần khác. Mọi kế hoạch được chuẩn bị trong đầu, trong một khắc mà biến mất tăm đi đâu hết.
Hắn đứng bật dậy, lần nữa lại chỉ tay vào mặt cô gái, gắt gỏng như giáo huấn.
“Nhiên Cẩm, cô có biết đây là cà phê gì không?
Là cà phê Luwak, cà phê chồn đấy!
Chắc cô từ nhỏ sống lưu lạc làm gì biết những thứ này đúng không?
Cho nên cô ngu dốt bày ra mấy cái trò này hả?”
“Nhậm Tổng…”
Cánh tay mềm mại không hề hất phăng cánh tay rắn chắc của hắn, Nhiên Cẩm từ từ hạ xuống, tỏ ra hèn mọn chọc tức hắn.
“Anh nói đúng lắm luôn đấy, tôi từ nhỏ thất lạc, nghèo khổ làm sao thấy qua cà phê đắt tiền…
Bây giờ anh nói thì tôi tiếp thu thôi!
Nhưng mà tôi là vợ anh, chẳng lẽ anh lại tiết tiền cà phê với vợ mình sao?”
“Cô…”
Hắn tức đến mức chống nạnh, mị thái một màu đỏ rần, không khỏi thán phục khi gặp phải một đối thủ tầm cỡ như cô, miệng mồm lẻo mép như một luật sư.
Nói ra câu nào là bị cô bắt bẻ câu đó, ý thức hỗn loạn chưa ổn định cô lại tiếp tục phân bua với hắn.
“Nhậm Tổng, từ đầu đây là lỗi của anh mà, sao lại đổ cho tôi?
Anh chỉ bảo tôi mang cà phê ít đường không đá, làm sao tôi biết bao nhiêu đường là đủ?
Lỡ không hợp khẩu vị của anh lại bắt tôi pha lại, lúc đó cũng phải bỏ tách cà phê đã nhấp môi…há chẳng phải cũng hoang phí rồi sao?”
Miệng nhỏ sắc như dao cạo, lí lẽ hơn thua, Nhiên Cẩm nói đến mức làm cho Nhậm Cảnh phải nổi cơn thịnh nộ, hất đổ mọi thứ.
“Cô im đi!”
Âm thanh vụn vỡ chói tai, từng mãnh vỡ văng tứ tung dưới sàn, cà phê đổ đầy bên dưới, loang lổ đến dơ bẩn.
Người đàn ông như mãnh hổ moi tim, xông tới bóp hai bắp tay ngọc của Nhiên Cẩm.
“Cô cút về nơi của cô đi, từ giờ buổi trưa cô không cần phải sang đây!”
Giọng thét ra lửa, hắn lập tức đẩy cô ra xa, nhìn thấy vẻ mặt điềm tĩnh của cô lại càng điên tiết, nhất thời chỉ muốn bóp chết cô.
“Cảm ơn nha, Nhậm – Tổng.”
Nhiên Cẩm rất thản nhiên đáp, còn cố ý cười lên nụ cười chiến thắng, khi cô rời đi Nhậm Cảnh mới biết mình bị mắc bẫy, trong lúc mất bình tĩnh mà tha cho cô.
Đây là sai sót lớn nhất trong cuộc đời hắn.
“Nhiên Cẩm, cô chờ đó, tôi sẽ phục thù!”
Hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua, giá nào hắn cũng phải hành cô một trận nhớ đời.