Chương 1: Hôn sự
Ông lão cọ ngón tay nhăn nheo vào thành tách đặt tách trà, có chút không nỡ để cháu gái yêu thương nhất lấy người không yêu.
“Ông đừng lo, cháu nhất định sẽ tự biết bảo vệ bản thân mình.”
Giọng nói lưu loát, Nhiên Cẩm nhàn hạ cũng nâng tách trà hớp một ngụm ung dung.
Không phải tự nhiên cô biết nguy hiểm mà vẫn đâm đầu gả cho một kẻ nổi tiếng máu lạnh, mà vì cô phải cứu Nhiên gia, và vì tìm ra chân tướng vụ việc em gái cô mất tích.
Nhiên Nhã, Nhiên Cẩm là hai chị em ruột nhưng số phận lại khác nhau rất lớn. Nhiên Nhã từ nhỏ được yêu thương vô bờ, còn Nhiên Cẩm từ nhỏ đã phải xa gia đình, được âm thầm nuôi dạy thành một nữ đặc công mạnh mẽ, cuộc sống khổ cực gấp trăm lần em gái ngay khi cô vừa lên 11 tuổi.
Tình yêu của Nhiên Côn, ông nội dành cho hai cháu gái có phần rất thiên vị, không phải ông yêu thương Nhiên Nhã mà đối xử tệ với Nhiên Cẩm, thật tế Nhiên Nhã chỉ là thế thân cho Nhiên Cẩm suốt 12 năm qua.
12 năm về trước, bố mẹ cô đột ngột bị ám sát, Nhiên Côn vì lo mạng sống cháu gái sẽ bị đe dọa mà bắt buộc phải hy sinh một người.
Nhiên Cẩm là trưởng nữ nên được ông âm thầm bảo vệ, còn Nhiên Nhã là thế thân sống trong xa hoa. Nhiên Cẩm lại cực kì ghét cách của ông nội đối xử với em gái, mặc dù cô biết đó là bắt nguồn từ tình yêu thương của ông.
Cô trách ông nội nhiều hơn là kính trọng, bởi vụ việc này đều là sai lầm thời trẻ của ông mà ra.
Nhiên Côn năm 35 tuổi là một ông chủ lớn giàu nứt đố đổ vách, có một người bạn rất thân là Nhậm Thành, thân đến mức xem nhau như thể tay chân. Trong một lần ăn nhậu với nhau, cả hai điều không làm chủ được hành động, vô tình ký vào một tờ cam kết.
Sau này con cháu của họ khi đến 20 tuổi thì sẽ được phân cho gia tài, rồi cho đôi bên lấy nhau, bên nào không gả thì sẽ mất hết tài sản vào tay bên kia. Cả hai còn nhờ người làm chứng để tờ cam kết có hiệu lực, lúc tỉnh rượu rồi lại không thấy hối hận với việc đã làm.
Mãi cho đến khi con trai và con dâu bị ám sát, may mắn hai cô cháu gái thoát nạn thì Nhiên Côn mới biết đây là kế hoạch. Người anh em được ông coi trọng từ lâu đã bị người vợ thao túng, nhắm đến số tài sản kết xù của ông.
Để đảm bảo gia sản của Nhiên gia không lọt vào tay của Nhậm gia ông đành để Nhiên Nhã làm tầm ngắm cho Nhậm gia. Người ta chỉ biết đến sự tồn tại duy nhất của Nhiên Nhã, còn cô cháu gái còn lại ai ai cũng đồn đã mất tích trong một vụ tai nạn.
Từ khi 12 tuổi Nhiên Nhã đã tiếp xúc với Nhậm Cảnh là con trai duy nhất của Nhậm Thành, thích hắn từ cái nhìn đầu tiên, về sau càng mê mẩn hắn chuyển thành yêu, còn tùy tiện đòi gả cho hắn.
Với tính cách ngây thơ của Nhiên Nhã, lại còn đang nắm giữ một nửa gia sản của Nhiên gia, hiển nhiên khó tránh khỏi trở thành còn mồi của Nhậm Cảnh.
Rất nhanh đôi bên cũng tiến đến hôn nhân, gần đến ngày kết hôn, Nhiên Nhã lại đột ngột mất tích khiến cho Nhiên gia rơi vào thế loạn. Không có cô dâu gả đi, tờ cam kết kia sẽ thi hành, tài sản của Nhiên gia sẽ mất hết vào Nhậm gia.
Nhậm Cảnh lại là Tổng tài tập đoàn JRO lớn nhất thủ đô, thế lực của hắn không thua kém Nhiên gia, nếu bị hắn tố tụng chắc chắn Nhiên Côn sẽ không còn đường lui.
Ông vì đảm bảo gia sản, và cũng kéo dài thời gian tìm Nhiên Nhã, miễn cưỡng lên kế hoạch cho Nhiên Cẩm lộ diện thân phận cháu gái, thay thế Nhiên Nhã kết hôn với Nhậm Cảnh.
Nhiên Cẩm thân mang trong mình dòng máu của Nhiên gia, đây được xem là trọng trách lớn lao, đương nhiên cô khó lòng từ chối, đặt cược hôn nhân này để tìm ra chân tướng mất tích của em gái.
Bởi, cô nghi ngờ Nhậm Cảnh kia có liên quan, nói không chừng chính hắn dựng nên kế hoạch bắt cóc em gái cô, để phần gia sản của Nhiên gia rơi tay vào hắn, vì nghĩ rằng Nhiên gia chỉ có một cô cháu gái duy nhất.
Tiếc thay, mọi chuyện đã không như mong muốn của hắn.
Nhiên Cẩm sau khi luận chuyện với ông nội, rất bình thản yêu cầu.
“Cháu muốn nhìn mặt kẻ mà em gái cháu yêu.”
“Được, ông sẽ cho người đến đó hẹn.”
Nhiên Côn sảng khoái làm theo lời của cháu gái, ngay lập tức cho người đến mời Nhậm Cảnh đến gặp mặt.
Đáng nhẽ, người đàn ông kia sẽ không bao giờ chịu xuất hiện nhưng vì mẹ của hắn, Ôn Bích thúc giục nên miễn cưỡng chấp thuận.
Ôn Bích là người tâm địa rắn rết, sau khi Nhậm Thành qua đời vì bệnh, bà ta càng ham muốn chiếm lấy số tài sản của Nhiên gia. Chuyện Nhậm Cảnh đồng ý kết hôn cũng do có sự ép buộc của bà ta.
Nhậm Cảnh vốn không hề để ý đến tài sản bên đó, chẳng qua hắn vì thương người mẹ này mới đồng ý mối hôn sự hoang đường.
Ba ngày sau, Nhậm Cảnh đến theo địa điểm đã hẹn, một nhà hàng cao cấp nằm trên tầng cao nhất của tòa cao ốc.
Nhiên Côn và Nhiên Cẩm đều đã đợi hắn từ rất lâu, khi cánh cửa thang máy mở ra, một người đàn ông mặc âu phục lịch lãm sải bước ung dung tiến tới, Nhiên Côn liền lập tức có phản ứng.
Nhiên Cẩm quan sát biểu hiện của ông nội ngầm đoán ra được Nhậm Cảnh đã xuất hiện.
Hắn đứng trước người lớn tuổi một chút lễ phép cũng không có, tự do ngồi xuống ghế, hời hợt chào hỏi.
“Nhiên lão.”
“Nhậm Tổng, thật ngại quá khi phải mời cậu đến đây để bàn bạc chuyện hôn sự.”
Nhiên Côn có phần dè chừng với người đàn ông kiêu căng kia.
Sắc mặt của hắn trước người khác lúc nào cũng một mảng lạnh tanh u tối, nhìn người chỉ bằng phân nửa ánh mắt sắc lẹm như dao cắt vào cổ, khiến cho người ta nhen nhóm lên sự sợ hãi trước bá khí của hắn.
Nhậm Cảnh hoàn toàn bỏ qua lời nói của nhiên Côn, chú ý đến cô gái ngồi ngay ngắn cạnh ông, ăn mặc rất cao quý, thế nhưng lại đội mũ có mạng che, không cho bất cứ ai thấy dung mạo.
Hắn nghe đồn, đứa cháu gái vừa tìm được của Nhiên Côn rất xấu xí, có lẽ vì vậy mới phải che đi gương mặt của mình.
“Tiểu thư đây là…?”
Giọng nói sắc lạnh, hắn chỉ tay thẳng vào cô gái, hỏi.
Nhiên Cẩm hoàn toàn im lặng, một âm thanh cũng không phát ra, để cho Nhiên Côn tự đối đáp.
“Đây là Nhiên Cẩm, cháu gái vừa tìm được của ta, sắp tới cũng là vợ của Nhậm Tổng đây.
Con bé có phần sợ người lạ nên ngại nói chuyện, mong Nhậm Tổng thông cảm.”