Chương 6
Một nụ hôn ấm áp hôn rơi xuống sườn mặt của cô, ngón tay của Lăng Trình Tiện hơi dùng sức, sau khi đầu ngón tay nâng lấy cằm của cô để khuôn mặt cô hướng về phía mình thì khóa chặt cánh môi cô.
Dưới sân khấu có tiếng vỗ tay cổ vũ, hô hấp của Nhậm Nhiễm bị lấp kín khó chịu, hóa ra đây là hôn nhân của cô, người đàn ông phóng túng không kiềm chế và làm càn bừa bãi trước mặt đây sau này chính là chồng của cô.
Tiến về phía trước một bước là vực sâu, lùi về phía sau một bước là hố lửa.
Sóng gió trong hôn lễ rất nhanh đã lắng xuống, Lăng Trình Tiện dẫn Nhậm Nhiễm đến kính rượu từng bàn, cô không quen mang giày cao gót nên chỉ cảm thấy chân cũng sắp bước đi đến mức đứt rời rồi.
Trên xe trở về Thanh Thượng Viên, trong không gian chật hẹp chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của hai người.
Xe mới vừa dừng lại, Lăng Trình Tiện đẩy cửa xe đi xuống mà không thèm quay đầu nhìn lại, anh bước nhanh đến cửa rồi dùng vân tay mở khóa.
Nhậm Nhiễm đi theo phía sau anh. Vân tay của cô vẫn chưa được lưu lại, cô chịu đựng cơn đau đay nghiến chân bước nhanh về phía trước nhưng vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn cánh cửa lớn đóng sầm lại trước mặt cô.
Lăng Trình Tiện nới lỏng cà vạt, cởi áo khoác sau đó thay giày, mới vừa đi vào phòng khách đã nhìn thấy mấy người đang ngồi trên sô pha.
Vẻ mặt ông Lăng tràn đầy sự nghiêm nghị, vừa nhìn đã biết là dáng vẻ không dễ trêu chọc.
“Ông nội, đã trễ thế này sao còn không quay về nghỉ ngơi?”
Tưởng Linh Thục ngồi ở một bên khác nháy mắt với anh, ý bảo anh đừng nói chuyện.
“Nhiễm Nhiễm đâu?” Ông Lăng liếc mắt nhìn về phía sau lưng anh.
Ngoài phòng truyền đến tiếng chuông, quản gia Trần thấy thế nhanh chân đi đến mở cửa.
“Mày không biết hôm nay kết hôn à? Vì sao đến trễ? Còn có, những tấm ảnh chụp đó là chuyện như thế nào?”
Nhậm Nhiễm đi vào thì trông thấy bầu không khí không ổn. Tuy rằng ông Lăng tức giận cực kỳ nhưng vẫn nở nụ cười với cô: “Nhiễm Nhiễm, cháu đứng cả ngày cũng mệt rồi, trước hết lên lầu nghỉ ngơi đi.”
“Vâng ạ.” Nhậm Nhiễm ngoan ngoãn trả lời, cũng không thèm nhìn Lăng Trình Tiện đã đi lên rồi.
Sau khi cô tẩy trang và tắm rửa xong vẫn không thấy bóng dáng Lăng Trình Tiện, Nhậm Nhiễm rất tỉnh táo, cô biết xúc phạm Lăng Trình Tiện không tốt chút nào, xét cho cùng cô vẫn muốn có thể có được chỗ đứng trong gia đình này.
Cô thay một bộ quần áo rồi xuống lầu, trong phòng khách ngoại trừ tiếng ông Lăng răn dạy ra thì không một ai dám mở miệng nói chuyện.
“Đêm nay mày đến phòng sách quỳ cả đêm cho tao, ngẫm nghĩ cho kỹ!”
Tưởng Linh Thục nghe thế cũng sốt ruột: “Bố, tốt xấu gì thì hôm nay cũng là ngày Trình Tiện kết hôn, cho dù nó có lỗi lớn đi nữa cũng không thể…”
Quy củ của nhà họ Lăng thật sự rất nặng, ở trước mặt người khác Lăng Trình Tiện coi trời bằng vung nhưng có một ưu điểm lớn nhất từ khi còn nhỏ đó chính là nghe lời ông Lăng.
Nhậm Nhiễm nhanh chóng đi vào phòng khách: “Ông nội, ông đừng nóng giận mà, chuyện ngày hôm nay chúng cháu đều sai, muốn phạt thì phạt cùng nhau ạ.”
“Nhiễm Nhiễm, việc này không liên quan đến cháu.”
“Tại hôn lễ mà cháu ăn mặc như vậy, đúng là không cân nhắc kỹ, Trình Tiện đã hứa với cháu là sau này sẽ cùng cháu sống hạnh phúc, sẽ không có những chuyện hỗn loạn đó nữa.”
Ánh mắt Lăng Trình Tiện liếc qua người phụ nữ ở bên cạnh. Giọng điệu của ông Lăng rõ ràng nhẹ nhàng đi, cũng nguôi giận hơn phân nửa, tựa như là bị cô rót lời ngon tiếng ngọt.
Tưởng Linh Thục thấy thế vội vàng thúc giục hai người trở về phòng.
Nhậm Nhiễm đi phía trước, cô đẩy cánh cửa phòng ngủ ra rồi đi vào, trong lòng cô có hơi chột dạ nên bước chân không khỏi nhanh hơn.
Tiếng đóng cửa lạch cạch rơi vào trong tai, ngay sau đó chính là âm thanh bước chân càng lúc càng nhanh của Lăng Trình Tiện, Nhậm Nhiễm vừa muốn quay đầu lại nhìn thì vòng eo đã bị anh đưa tay tóm lấy, cả người cô bị nhốt trong cánh tay anh rồi bị anh bắt đi ra ban công.
Nhậm Nhiễm vừa muốn hỏi anh định làm cái gì thì cảm nhận được phần eo bị siết chặt, cô bị bế bổng lên không trung, thân mình lật một cái qua lan can cao nửa người, cô sợ đến mức muốn bắt lấy cái gì đó nhưng cũng chỉ có thể dùng hai chân dẫm lên chỗ ở bên cạnh.
Cô đưa mắt nhìn xuống theo bản năng, đây chính là lầu 3 đó, lúc này cô đang đạp lên phía bên ngoài lan can, chỉ cần Lăng Trình Tiện thoáng buông tay ra là cô sẽ ngã xuống rồi chết hoặc bị thương mất.
Chân Nhậm Nhiễm mềm nhũn, giọng nói cũng có chút run rẩy: “Anh làm gì vậy?”
Dưới lầu truyền đến tiếng nói chuyện, Lăng Chinh và Tưởng Linh Thục đi theo phía sau ông Lăng đang đi ra ngoài, Nhậm Nhiễm thấy được bóng dáng mấy người họ. Lăng Trình Tiện dán bên tai cô, mở miệng nói: “Cô hét lên đi, chỉ cần cô vừa mở miệng thì chỗ dựa vững chắc của cô sẽ đến thôi.”
Nhậm Nhiễm nuốt khan một ngụm nước miếng, cô biết rõ tình cảnh của bản thân: “Cậu Tư đừng hiểu lầm, thật sự tôi không biết gì về chuyện ảnh chụp cả.”
Cánh tay siết lấy eo cô của Lăng Trình Tiện khẽ buông lỏng, tiếng thét chói tai vọt đến cổ họng Nhậm Nhiễm nhưng vẫn bị cô nuốt ngược về: “Cần qua loa cho xong chuyện cũng đã xong rồi, sau này cậu Tư muốn chơi thế nào thì chơi thế đấy, chỉ cần anh không làm khó tôi thì nhất định tôi sẽ phối hợp thật tốt với anh.”
Lăng Trình Tiện đặt cằm lên đầu vai Nhậm Nhiễm, cô vừa mới tắm xong, trên da thịt còn vương mùi thơm, sống mũi cao thẳng của người đàn ông cọ vào cần cổ mịn màng của cô, Nhậm Nhiễm ngứa chịu không nổi còn phải lo lắng đề phòng sợ anh buông tay.
“Để tôi xô ngã cô xuống dưới, ngã rồi xương sống gãy nát sẽ phải nằm trên giường cả đời, tôi sẽ mời người chăm sóc chuyện nghiệp đến chăm sóc cho cô, có như vậy cô sẽ thật sự không quản chế chuyện của tôi được nữa.” Lăng Trình Tiện càng nói càng hăng say, cảm thấy ý tưởng đột xuất này không tệ đâu nha: “Tôi không ngại việc nuôi cô.”
Nhậm Nhiễm chỉ cảm thấy lông tơ dựng hết lên, hai tay cô nắm cánh tay anh theo bản năng, vất vả lắm cô mới học xong ngành y, vẫn từng bước đi đến bây giờ, cô luyến tiếc sinh mệnh hơn bất kỳ ai khác.
“Cậu Tư giơ cao đánh khẽ, so với việc nuôi một người tàn phế ở trong nhà thì chi bằng xem như tôi không tồn tại đi. Hơn nữa, nếu như tôi thật sự xảy ra chuyện thì cũng là chuyện xảy ra ở Thanh Thượng Viên, để truyền ra bên ngoài sẽ không tốt cho nhà họ Lăng.”
“Tôi thấy cô cũng không phải tình nguyện kết hôn với tôi, bây giờ suy nghĩ thông suốt rồi sao?”
“Không phải, có thể được gả vào nhà họ Lăng là vận may của tôi, tôi vui mừng còn không kịp đấy chứ.”
Cô nói dối cũng không cần chuẩn bị bản thảo. Lăng Trình Tiện nhìn chằm chằm sườn mặt của cô càng cảm thấy cô dối trá cực kỳ, người phụ nữ này nói không chừng còn là một con rắn độc, làm sao có thể giữ lại bên người được?
“Được thôi, nếu như cô cam tâm tình nguyện trở thành người của tôi thì tôi sẽ tin cô, thế nào?” Anh thầm thì bên tai cô, mỗi một con chữ đều đang trêu chọc thần kinh của Nhậm Nhiễm, những sợi lông tơ nhỏ xíu nơi vành tai của cô như thể gặp phải kẻ thù bởi vì động tác quá đỗi thân mật này.
Đương nhiên cô hiểu ý của Lăng Trình Tiện.
Nhậm Nhiễm kéo khóe miệng cứng đờ: “Được thôi.”
“Thật không?”
Nhậm Nhiễm đưa tay nhẹ nắm lấy ngón tay của Lăng Trình Tiện, cánh tay của anh siết chặt ôm cô kéo về từ lan can.
Anh đưa cô trở về phòng ngủ, mặc dù hai người đã đến một bước này rồi nhưng trong lòng Nhậm Nhiễm vẫn không có bất cứ sự chuẩn bị nào. Lăng Trình Tiện kéo cổ áo sơ mi ra, cô nằm cứng đờ tại chỗ như một người gỗ.
Khuôn mặt nhỏ của Nhậm Nhiễm đỏ hồng, cô dời tầm mắt để bản thân bình tĩnh lại.
Lăng Trình Tiện nắm lấy góc áo ngủ của cô kéo lên trên, không ngờ là anh lại trực tiếp như vậy nên cô nóng vội đè lại bàn tay của anh.
“Làm sao? Không muốn?” Lăng Trình Tiện nâng cao âm cuối.
Anh nhìn cô chằm chằm đầy vẻ hứng thú, anh đã bắt được sự hoảng loạn chợt lóe nơi đáy mắt cô nên muốn xem thử cô có thể giả vờ đến khi nào.
Nhậm Nhiễm vươn tay vuốt ve trên vai Lăng Trình Tiện: “Chúng ta cũng đã kết hôn rồi, sao tôi có thể không……”
Bỗng nhiên anh đưa tay đẩy cô ngã lên giường lớn, Nhậm Nhiễm nhìn thấy anh cởi bỏ toàn bộ quần áo trên người. Lúc này liều mạng phản kháng và chạy trốn sẽ không tốt cho cô một chút nào. Lại nói trong từng lời nói của Lăng Trình Tiện đều là sự chán ghét, cô cũng không phải thứ nhất định không thể thiếu đối với anh, chỉ cần cô không tự mình lộn xộn thì hẳn là có thể tránh được một kiếp giống như tối hôm qua.