Chương 4
Chương 4 xuyên không là gì?
Đông Phương Cẩm Duyên nhìn hai người họ rồi thở dài giải thích về hiện tượng xuyên không : “Xuyên không tức là đi xuyên qua các tầng không giận , xuyên không đến quá khứ, tương lai hoặc một thế giới khác. Cách rất xa thời không mình đang sống. Mà nơi đó không có người thân của chúng ta hay là người chúng ta quen biết, đại khía là như vậy đó. Hai người có hiểu không?”
Ngụy Anh Trường và Tôn Doanh ngơ ngác nhìn nàng rồi nói : “Duyên Nhi nàng đang nói gì vậy. Đúng vậy Nương nương nghe người nói mà ta không hiểu được một nghĩa gì trong đó cả.”
Đông Phương Cẩm Duyên cũng bất lực vì bọn họ đang ở thời cổ đại sao biết về hiện tượng xuyên không này được: “Haizzx .Mệt mỏi với hai người quá ,nhìn này các huynh có thấy thứ ta đang cầm trên tay mình là gì không.”
Tôn Doanh nhanh trí trả lời : “Là bảo vật chứa linh hồn phải không Nương nương .
Ngụy Anh Trường thấy Tôn Doanh thật sự là một tên ngu , không hiểu nỗi tại sao lại tin trên đời này có bảo vật chứa linh hồn: Này Tôn Doanh ngươi bị ngu à .”
Nghe Ngụy Anh Trường nói như vậy vẻ mặt của hắn đen thui , hắn nghĩ Ngụy Anh Trường đang nhằm vào hắn : “Ngụy Anh Trường ngươi bị hâm hay sao mà nói ta ngu.”
Ngụy Anh Trường chàng bất lực rồi nhìn Đông Phương Cẩm Duyên cười một cái dịu dàng và nói : “Này trên đời này làm gì có bảo vật chứa linh hồn người khác chứ , đúng không Duyên nhi.”
Đông Phương Cẩm Duyên thấy Ngụy Anh Trường cũng thông minh đó chứ lại còn đẹp trai , nàng bèn nói ; haha . Đúng vậy , thứ ta đang cầm trên tay thời đại của ta được gọi là máy điện thoại :” có thể chụp ảnh , xem phim, hay tìm hiểu về vị trí địa lí, lịch sử thông tin của người khác. Thứ này còn có thể cho hai người cách xa hàng trăm dặm có thể nói chuyện hoặc gặp nhau qua ứng dụng message họ call hoặc chat video với nhau. Haha ta giải thích tận tình thế rồi hai khuynh có hiểu không , hay nắm được một số kiến thức nào không.”
Tôn Doanh hắn thật ra không hiểu nàng đang nói gì bèn lên vẻ ta đây : “Tôn Doanh ta có hiểu một chút.”
Ngụy Anh Trường thấy hắn như vậy bèn không kìm được mà cười : “Haha ,một chút là bao nhiêu chứ không hiểu thì cứ nói thẳng , không cần phải ngại.”
Tôn Doanh cảm thấy Ngụy Anh Trường rất quá đáng khi nào cũng nói xấu hắn còn định giết hắn : “Ngụy Anh Trường ta có thù oán gì với ngươi hay sao ngươi cứ nhằm vào ta vậy , lúc thì đòi giết ta giờ thì chửi ta .”
Ngụy Anh Trường tập tay lên đầu mình đúng thật là bất lực với cái tên Tôn Doanh này: “Haizz Tôn Doanh à ngươi đúng thật là ngu dốt , Lúc trước ta định giết ngươi là vì ngươi lấy bình hoa đánh vào đầu ta còn mê hoặc Duyên nhi nhà ta, chửi ngươi ngu vì ngươi không hiểu gì.”
Tôn Doanh cũng không chịu thua hắn biết Ngụy Anh Trường cũng không hiểu rõ về chuyện mà Đông Phương Cẩm Duyên nàng đang nói, hắn đành nói :” Ngươi hiểu được lời của Nương nương ta đang nói đến vấn đề gì không mà chê ta ngu , ngươi cũng không hiểu mà.”
Ngụy Anh Trường cũng biết Tôn Doanh đang khiêu khích sự nhẫn nhịn của hắn : “Ngươi im đi.”
Đông Phương Cẩm Duyên nàng bất lực hai người này không hiểu thì không hiểu sao hai người cứ tỏ vẻ là mình hiểu chứ , đúng thật là hai tên ngu ngốc dù gì thời ta sống cũng là 1 nghìn năm sau đó : ” Này. Đủ rồi hai người các huynh không hiểu cũng là chuyện bình thường, dù gì ta cũng đến từ một nghìn năm sau mà . Giờ việc quan trọng hơn là phải thoát khỏi cái sơn trại này với tên Bắc Thần kia trước đã rồi tính chuyện sau .”
Đông Phương Cẩm Duyên nàng biết Ngụy Anh Trường không phải là một người bình thường nàng vui mừng có hy vọng thoát khỏi sơn trại này : “Ngụy Anh Trường huynh thật sự có cách à, màu nói cho chúng tôi biết đi.”
Tôn Doanh thấy vẻ mặt của Ngụy Anh Trường không đáng tin chút nào, lại còn hay nhằm vào hắn , hắn bèn nói với Đông Phương Cẩm Duyên: “Nương nương à không nên tin vào người ngoài đâu, lỡ như chúng ta bị mắc bẩy thì sao.”
Nàng biết rất rõ về thân phận của từng người ở đây nên không thèm để ý đến lời của Tôn Doanh nàng còn quát hắn : “Ngươi biết gì chứ, hắn là Ngụy Anh Trường đó sau này ngươi phải đi theo hắn hỗ trợ hắn đánh giặc đó .”
Hắn đứng dậy đập vào bàn một cái thật mạnh và nói : “Ta đi theo hắn á nằm mơ đi , có ma mới tin hắn đánh giặc ra chiến trường, ta không tin đâu .”
Ngụy Anh Trường đứng dậy vốt nhẹ mái tóc của hắn rời từ từ đi đến chỗ Tôn Doanh và nói : “Ngươi không tin bổn tướng quân là tùy ngươi không quan trọng, Nhưng Duyên nhi nàng tin ta là được rồi .”
Sau đó hắn đưa ra chủ ý để rời khỏi sơn trại của Bắc Thần: “Theo ta thấy sơn trại này được canh phòng rất nghiêm ngặt người ngoài không thể đi vào hoặc ra khỏi sơn trại được, muốn ra người thì cần phải có lạnh bài mới ra ngoài được. Thế nên chúng ta cần phải tìm được lạnh bài rồi ra sơn trại là xong .”
Tôn Doanh nghe thấy Ngụy Anh Trường nói cũng có có lý : “Ngươi nói cũng có lý đó, nhưng làm sao lấy được lạnh bài nơi tên Bắc Thần kia , Nương nương người có cách nào không .”
Đông Phương Cẩm Duyên nàng đứng dậy lôi lệnh bài trong túi áo nàng ra , rồi dơ lên nói : ” A khoan hình như tối qua ta mới ăn trộm lệnh bài của tên Bắc Thần kia xong haha cuối cùng ta cũng thoát khỏi nơi quái quỷ này rồi haha .”
Tôn Doanh thấy lệnh bài này đúng thật là của Bắc Thần vỗ tay nói: “Nương nương người thật là thông mình , không hổ danh là người mà Tôn Doanh ta sùng bái.”
Ngụy Anh Trường vui vẻ nhìn nàng với ánh mắt trìu mến: “Nàng ấy là nương tử của ta tất nhiên là thông minh rồi không cần ngươi phải nói đâu . Rồi nói tiếp: Đúng giời tí tối nay chúng ta sẽ hành động đợi cho mấy tên lính kia ngủ say rồi lấy lạnh bài đi chắc tên Bắc thần kia không phát hiện ra đâu.”
Đông Phương Cẩm Duyên vui vẻ gấp hai ngó tay thành hình số không : “Ok vậy làm như lời khuynh nói đi .”
Ngụy Anh Trường và Tôn Doanh thấy nàng hơi lại tại sao đời này lại có từ ok ,ok là gì: “Duyên nhi Ok là gì vậy? Nương nương ok có nghĩa là sao, sao từ này lạ vậy ta chưa nghe bao giờ.”
Phiền phức lại đến rồi phải giải thích cho hai người này nữa , phiền thật : ” Ok có nghĩa là “được ” hiểu không.”
Ngụy Anh Trường cũng tranh thủ suy nghĩ một lúc đặt hai tay lui sau gáy cười với nàng rồi nói :”À ta hiểu rồi Ok, Tôn Doanh ngươi đi lấy thức ăn để ta và Duyên nhi dùng bữa sáng đi, dù gì trời cũng sáng rồi , tối quá ta vẫn chưa ăn gì ngươi nhanh đi chuẩn bị đi.”