Chương 3
chương 3 Lần đầu tiên gặp mặt Ngụy Anh Trường
Sáng hôm sau Đông Phương Cẩm Duyên lấy điện thoại ra tìm cách chạy trộn khỏi nơi nhà giam này .Nàng nói với Tôn Doanh:” Có rồi! Tôn Doanh ta có ý tưởng này!”
Tôn Doanh vội vàng chạy đến bên Đông Phương Cẩm Duyên : “Cô nói đi!”
Đông Phương Cẩm Duyên nhìn Tôn Doanh buồn cười nói: “hihi. Chủ ý này chính là đào hầm!”
Tôn Doanh nhìn Đông Phương Cẩm Duyên liền cười nói: “haha !Đúng vậy! Ta là ai chứ ta là kẻ đào mộ lợi hại nhất ở nơi này đó!”
Đông Phương Cẩm Duyên nàng nói với Tôn Doanh: “Đúng vậy! Vậy khuynh cứ từ từ đào đi!”
Hai ngày một đêm cuối cùng thì Tôn Doanh cũng đào xong đường hầm liền vui vẻ gọi Đông Phương Cẩm Duyên:” Nương nương ! ta xong rồi này .Mau đi thôi cả bị tên Bắc Thần kia phát hiện bây giờ!
Nàng hỏi Tôn Doanh: Trời ơi? Chúng ta đang ở đâu vậy?”
Tôn Doanh liền nói đại với nàng: “Theo góc ta đào mà nói chắc là chúng ta đã rời khỏi sơn trại này rồi đó!”
” Chúng ta được tự do rồi!haha!”
Tôn Doanh và Đông Phương Cẩm Duyên dang được vui vẻ vì được trốn thoát khỏi cái tên hung dữ Bắc Thần kia thì lại bị phát hiện: “Tôn Doanh ! ngươi thật sự muốn rời khỏi Nguyễn Đình Lân ta sao? Lần này xem ngươi còn nói gì nữa không?”
Tôn Doanh lanh lợi nói với Bắc thần: “Ta đào hầm chỉ là muốn ra hóng mát thôi ,ta không có ý định muốn chạy trốn.
Do nhà lao nóng quá nên đệ muốn đào hầm để ra hóng mát xong rồi vô nhà lao lại. Chứ ta không có ý định bỏ trốn!”
Bắc Thần hung dữ chỉ tay vào Đông Phương Cẩm Duyên nói với Tôn Doanh: “Ruốc cuộc cô ta là ai ? nói!”
Đông Phương Cẩm Duyên sợ hãi nói với tên hung dữ Bắc Thần kia: “A∼!”
“Ta đã nói rồi tên là Đông Phương Cẩm Duyên ,biệt danh là (bum ),năm nay ta 20 tuổi chuyên viết về tiểu thuyết xuyên không! Khuynh nhì ta làm gì?”
” Ta đã nói là ta xuyên không tới mà. Đừng nói là khuynh nói ta là người bị điên đó nghe!”
Bắc Thần lôi Đông Phương Cẩm Duyên đi liền lấy một cây rơi ra: “Cô có biết đây là gì hay không?”
Đông Phương Cẩm Duyên do nàng bị xuyên không không biết cái vật Bắc thần đang cầm là gì: “Ta không biết ? ta rất đơn thuần, không biết cái đó để là gì hết?
Cái nơi này là lãi đại chuẩn bị cho cô đó!”
Sau đó Bắc Thần ra lạnh đưa Đông Phương Cẩm Duyên đến một phòng sạch sẽ. Dông Phương Cẩm Duyên hỏi thuộc hạ của Bắc Thần: “Vậy Tôn Doanh đâu?”
Thuộc hạ của Bắc Thần nói với nàng:
“Lão đại sợ hắn bỏ trốn nên đã nhốt lại rồi!”
Đông Phương Cẩm Duyên nàng vui vẻ nói:
“Nhốt lại là đúng rồi ! tên đó rất thích bỏ trốn nên mấy người các khuynh phải coi chừng , khuynh ấy đào hầm đó!”
Mấy tên đó liền nói với nàng:
” Chuyện này không cần cô phải lo!”
Nàng vui vẻ nói:” Nói như vậy ta không sao rồi! Um !Yes hihi !haha!Ta vui như vậy đó có phải không phải phép không?”
Bọn thuộc hạ của Bắc Thần nói:” Um”
Đông Phương Cẩm Duyên nàng không vuinói: “Làm gì mà mấy người thẳng thắn vậy! Các ngươi đi đi giờ chị đây muốn đi ngủ rồi!”
“Nàng suy nghĩ Đông Phương Cẩm Duyên lẽ nào mình thật sự bị nhốt ở đây mãi sao. Mình phải tìm cách trở về mới được! Khổng phải bị nhốt ở nơi như thế này được? Ta muốn trở về!”
Sáng hôm sau thức dậy nàng liền đi tìm Tôn Doanh nói: “Khuynh nói Nguyễn Đình Lân lão đại không phải rất tốt với khuynh sao , ở đây khuynh lại có địa vị không tồi! sao lại muốn chạy trốn chứ?”
Tôn Doanh buồn bả trả lời lời nói của Đông Phương Cẩm Duyên:”Ta đó hả?”
Đông Phương Cẩm Duyên nàng ta lấy máy điện thoại ra đe dạ Tôn Doanh rồi nói:” Nè một phần hồn phách của khuynh đang ở chỗ ta đó. Nếu như khuynh nói láo ta thì ta có thể cảm nhận được!”
Tôn Doanh ấp ú thở dài nói nhỏ với Đông Phương Cẩm Duyên:
“Thật ra là như vậy, thật ra ta muốn rời nơi này là không phải vì mọi người đối xử với ta không tốt!”
Mà là: “Ta muốn rời khỏi đây ta cảm thấy mình có thể làm những chuyện kinh thiên động địa.Ta hầu hết ở đây không làm gì. Họ thì không tin ta”
Đông Phương Cẩm Duyên nhìn Tôn Doanh với những lời nói thật lòng của Tôn Doanh liền nói:” Lão đại tối nay ta muốn tổ chức bữa cơm, khuynh và Tôn Doanh cùng nhau nói chuyện có được không ?”
Tôn Doanh nhìn Đông Phương Cẩm Duyên liền nói:” ờ ! Đương nhiên là được rồi! Có cần ta làm gì không”
Đông Phương Cẩm Duyên muốn cười nhìn tôn Doanh rồi nói: “Bây giờ khuynh chỉ cần chuẩn bị rượu thịnh soạn cho ta là được rồi!”
Đến lúc bữa tiệc nàng có ý định làm mọi mọi người say rồi bỏ trốn: “Tửu rượu khuynh tốt lắm lão đại! Nè ta rót đầy cho khuynh! Nè uống thêm đi. Vì hữu tình của ba người cúng ta! Khuynh đệ mãi mãi ! mãi mãi là khuynh đệ! Cạn!”
Sau khi tên Bắc Thần kia say nàng trộm lệnh bài của Bắc Thần định bỏ trốn thì gặp người canh gác:”Đứng lại cô là ai cô muốn đi đâu?”
Đông Phương Cẩm Duyên liền rút trong túi ra lạnh bài của bắc thần nói:Nhìn thấy chưa lão đại kêu ta đi tuần núi đó!
Nàng định đi nhưng mà nghĩ đến cái tên Tôn Doanh kia nàng đàng mềm lòng:
“Haizz ! không thể bỏ mặc tên Tôn Doanh đó được!”
Nàng liền chạy đến đại sảnh nói với Bắc Thần:” Lão đại khuynh uống say rồi ! Tôn Doanh về ngủ thôi! Nhanh lên! Nè?”
Bên khác có một người đàn ông lạ đột nhập vào Doanh trại của Bắc Thần nhìn có vẻ người này có võ công rất cao cương.Không sai người đó chính là Ngụy Anh Trường nhân vật chính trong câu chuyện này.
Lúc này Đông Phương Cẩm Duyên đỡ Tôn Doanh vào phòng ,thì bị Ngụy Anh Trường nhìn thấy.
Ngụy Anh Trường ngạc nhiên nhìn nàng : sao lại giống với nương tử đã mất của ta đến thế chứ ?Không thể nào ! nàng ấy đã bị tên Nam Cung Yến đó giết chết rồi sao?
Lúc này nàng bước ra cửa có một người đàn ông lạ gọi nàng là Duyên nhi.Nàng quay lại nhìn thì bị vẻ đẹp trai của Ngụy Anh Trường thu hút: Trời ơi cái sơn trại này có nhiều trai đẹp quá!
Nàng ấp ú nói: “Ngươi là ai? Ai cho ngươi vào đây”
Ngụy Anh Trường nhìn Đông Phương Cẩm Duyên ánh mắt đầy tùy mến: “Duyên nhi cuối cùng ta cũng tìm được nàng rồi!”
Đông Phương Cẩm Duyên bất ngờ hỏi Ngụy Anh Trường: “Hả? Sao khuynh lại biết tên của ta”
Ngụy Anh Trường chạy đến ôm chầm lấy Đông Phương Cẩm Duyên vào lòng rồi nói nhỏ với nàng:” Cuối cùng cũng tìm được nàng rồi! Nàng chưa chết ta sẽ không để nàng rời xa ta nữa!”
Đông Phương Cẩm Duyên nàng ngơ ngác đẩy Ngụy Anh Trường ra nói: “Ngươi đợi đã chúng đã? chúng ta có quen nhau sao?”
Ngụy Anh Trường nhìn Đông Phương Cẩm Duyên nói: “Nàng là Duyên nhi ,nàng không nớ gì sao?”
Đông Phương Cẩm Duyên nàng nghĩ ngờ nói : “Nghe ta nói đã! Ngươi nhận nhầm người rồi ta không phải là Duyên nhi gì đó? Ta tên là Đông Phương Cẩm Duyên!”
Ngụy Anh Trường ngắt lời của nàng rồi nói: “Duyên nhi! Nàng nghe ta nói đã là ta không tốt, không bảo vệ tốt cho nàng. Ta không biết Nam Cung Yến đã làm gì nàng rồi ! Không sao nàng trở về là tốt rồi. Nàng hãy về nhà với ta!”
Đông Phương Cẩm Duyên ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra:” Hả?”
Ngụy Anh Trường liền nói tiếp ,rồi tới cầm lấy tay nàng nói: “Đến đó rồi nàng sẽ nhớ ra ta là ai thôi! Đi thôi!”
Lúc này nàng tức giận nói với Ngụy Anh Trường: “Này ngươi bỏ ta ra đi!”
Ngụy Anh Trường không nghe liền kéo nàng đi: “Chúng ta đi thôi!”
Nàng lại vùng vẩy : “Bỏ ta ra đi!”
Sau khi thoát khỏi tay Ngụy Anh Trường liền chạy vào phòng ,thấy vậy Ngụy Anh Trường liền đuổi theo nàng.
Đang lúc đuổi theo thì Tôn Doanh trong cơn say tỉnh dậy trong đầu óc mơ màng liền lấy chậu hoa đánh vào đầu của Ngụy Anh Trường: “Làm cái gì vậy hả? rầm! Dám bắt nạt Nương Nương của ta à!”
Đông Phương Cẩm Duyên nhìn thấy vậy liền hốt hoảng : “Đánh như thế có chết người không vậy? rầm!”
Sáng hôm sau khi Ngụy Anh Trường tỉnh lại thì thấy mình bị trói .Lúc này Tôn Doanh tỉnh dậy nói với Ngụy Anh Trường: “Ngươi đột nhập vào sơn trại của chúng ta , không lẽ ngươi là gian tế của Triều Nguyễn.”
Ngụy Anh Trường thấy vậy liền tức giận nói Tôn Doanh: “Ngươi đừng có nói những lời mẻ hoặc Duyên nhi nhà ta!”
Tôn Doanh liền nói với Ngụy Anh Trường:
“Nương Nương là của mọi người sao lại là của ngươi được chứ?”
Tôn Doanh liền hỏi lại lịch của Ngụy Anh Trường:” Ngươi là ai?”
Ngụy Anh Trường tức giận không muốn nói: “Ngươi hỏi để làm gì?”
“Ta muốn giết ngươi!”
Tôn Doanh nhìn thấy Ngụy Anh Trường đòi giết mình liền nói: “A∼ ! Ngươi làm cái gì vậy hả. Ngươi dựa vào đâu mà đòi giết ta!”
Ngụy Anh Trường nhìn về phía Đông Phương Cẩm Duyên liền nói nhẹ nhàng:
Duyên nhi nàng thật sự quên ta rồi sao?
Lúc này Đông Phương Cẩm Duyên nhìn về phía Ngụy Anh Trường hỏi: “Ngươi là ai? Chúng ta có quan hệ gì sao? ruốc cuộc ngươi là ai?”
Ngụy Anh Trường liền đáp: “Ta là Ngụy Anh Trường !”
Đông Phương Cẩm Duyên bất ngờ khi nghe Ngụy Anh Trường nói về thân phận của mình:” Là Ngụy Anh Trường đó!
Như vậy đi chúng ta có duyên gặp nhau! Lấy điện thoại ra tự sướng một tấm đi!”
“Nè! 321 chụp!”
Tôn Doanh liền nói với Ngụy Anh Trường đầy hoang mang: “Ta nói cho ngươi biết nghe bây giờ một phần hồn của ngươi đã bị Nương Nương thu rồi!”
“Thấy sao? Đẹp không?”
Ngụy Anh Trường nói nhỏ: ” Duyên nhi !”
Đông Phương Cẩm Duyên liền nói: ” Duyên nhi gì chứ ta tên là Đông Phương Cẩm Duyên ,ta nói với ngươi rồi mà!”
Ngụy Anh Trường không tin liền nói:”Nàng bị là sao vậy?”
Đông Phương Cẩm Duyên liền nói: “Cái gì? Là bị gì? Ta đã xuyên không đó!
Thả hắn ra đi!”
Tôn Doanh liền làm theo lời của Đông Phương Cẩm Duyên: “Vâng ! Nương Nương ! Này này ngươi muốn làm gì? Ngươi không được phép chạm vào Nương Nương của ta!”
Ngụy Anh Trường lấy chiếc nhẫn trong túi ra rồi nói: “Duyên nhi ! Chiếc nhẫn này nàng còn nhớ không?”
Lúc chúng ta bên nhau nàng đã tặng nó cho ta nói rằng : “Đời đời kiếp kiếp chủ muốn ở bên ta!”
Đông Phương Cẩm Duyên nàng suy nghĩ một lúc rồi nói: “Xin lỗi nha! Ta không phải là Duyên nhi gì đó, ta xuyên không từ năm 2022 rồi đến đây? Ta thật sự không phải là Duyên nhi gì đó ? Ta là Bum với lại ta còn chưa biết yêu là gì? sao giờ lại có chồng được ? Là xuyên không một ngàn năm sau đó?”
Lúc này Ngụy Anh Trường định đánh Tôn Doanh, Tôn Doanh nói: “Có gì từ từ nói sao lại thích động chân động tay như thế chứ!”
“Nương Nương ruốc cuộc cô nói là xuyên không ruốc cuộc nơi đó là nơi nào vậy.