Chương 2
chương 2 chạy đâu cho thoát
Từ xa xuất hiện một đám côn đồ rất hung dữ , không ai khác bọn họ là người của Bắc Thần. Bắc thần hắn là lão đại của sơn trại Thần Sơn , tính cách của hắn hung hăng , chuyên cướp tiền của người giàu rồi chia cho huynh đệ của hắn. Hắn tiền gần phía Tôn Doanh rồi nói:
“Sao không chạy nữa đi,tiểu tử dám phản ta , xem hôm nay ngươi chạy đâu cho thoát !”
Đông Phương Cẩm Duyên bỡ gỡ nhìn về phía đám côn đồ kia , nàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra . Chắc chắn chuyện này có liên quan đến Tôn Doanh .
” Mấy người kia là ai vậy, ngươi quen bọn họ sao.”
Hắn run rẩy nhìn đám côn đồ kia nghe nàng hỏi hắn cũng phớt lờ qua một bên . Rồi hắn đáp lại nàng một cách hung dữ:
“Đừng cả nói chuyện nữa!”
Tên Bắc Thần đúng thật là một kẻ hung tợn nhìn dáng vẻ của hắn giống đúc một tên thổ phỉ đi bắt người dân vô tội . Hắn nói với Tôn Doanh:
” Ta kêu ngươi đi đường thủy ngươi lại bỏ trốn !”
Đông Phương Cẩm Duyên Nàng ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra liền nói:
” Hả?”
Bắc Thần nhìn thấy nàng liền suy nghĩ sao tên Tôn Doanh này dám bỏ trốn giờ còn dẫn theo một người phụ nữ , không lẻ cô ta là người tình của hắn . Hắn ra lệnh cho thuộc hạ rồi chỉ tay vào mặt của nàng : “Mau bắt ả lại cho ta”
Đông Phương Cẩm Duyên Nàng còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra liền , mấy tên kia liền tới gần nàng . Nàng sợ hãi hết toát lên : “Hả? sao cái ngươi lại bắt ta, ta có quên các ngươi đâu !”
Tôn Doanh liền nhanh chóng kéo tay nàng liền chạy một mạch , đám người đó không ngờ tên Tôn Doanh này lại có lá gan lớn như vậy .
“Đứng lại”
Hắn ta kéo nàng chạy thiệt nhanh vào ngôi nhà bỏ hoang. Hắn đẩy cửa rồi kéo nàng vào đóng chặt cửa lại , hắn vừa chạy vừa thở. Trong ngôi nhà này không có một bóng ngươi , ngôi nhà này chắc là họ bỏ hoang lâu lắm rồi . Nơi này rất um ám , lạnh lẽo xung quanh không có người ở.
” Ha∼”
“Cuối cùng cũng chạy thoát rồi .Đông Phương Cẩm Duyên nàng hỏi hắn ta đây là thời đại nào vậy?”
Tôn Doanh vừa thở cuối cùng hắn cũng chạy thoát khỏi đám người của tên Bắc Thần kia rồi. Hắn thấy nàng hỏi hắn như vậy hắn nghĩ chắc nàng là một cô gái bị người nhà giam giữ trong nhà , chắc là khi nàng gặp hắn nàng rất mong hắn cỏ thể dẫn nàng đi theo . Hắn nói với nàng : “Thời đại triều Nguyễn.”
Đông Phương Cẩm Duyên nàng ta hét lớn trong vô vọng, trời ơi sao lại thế này . Nàng từ lúc nào đã xuyên không đến nơi này chứ, chắc là nàng có duyên với nơi này nên ông trời muốn dẫn nàng đến nơi này để nàng làm rõ một số chuyện , hay là giúp đỡ một người nào đó :
“Haizz mình xuyên không thật rồi.”
“Mau tỉnh dậy đi.”
Tôn Doanh thấy hơi kì lại , hắn không biết nàng đang nói chuyện gì với xuyên không cái gì đó , chắc là nàng nhớ người nhà của nàng rồi. Hắn liền gọi nàng:
“Nương nương ,không sao chứ”
Đông Phương Cẩm Duyên thấy hắn hỏi mà tức chết , đang yên đang lành thì nàng lại xuyên không đến nơi quái quỷ này .Nàng không thể chấp nhận được liền vội đáp với vẻ mặt đầy tức giận :
“Dẹp qua một bên đi.”
Hắn thấy nàng nói như vậy, đúng thật là tổn thương hắn chỉ quan tâm thôi đâu có làm hại gì cô đâu .
” Cô!”
Đông Phương Cẩm Duyên nàng cũng biết giờ nàng đã xuyên không đến nơi này chắc là có duyên với nơi này rồi. Không sai nàng xuyên không đến nơi này là vì một người , không ai khác người đó chính là Ngụy Anh Trường. Nàng hỏi Tôn Doanh: “Mà anh tên là gì vậy?”
Tôn Doanh không biết , có nên nói tên của hắn cho nàng biết không. Dù gì cũng có duyên với nàng . Hắn liền nói với nàng:
“Ta tên là Tôn Doanh”
Nàng bất ngờ , thì ra hắn là Tôn Doanh là một trong nhân vật lớn ở thời đại này . Tôn Doanh từ nhỏ hắn đã mất cha mẹ , từ nhỏ hắn đã lưu lạc khắp nơi không có nhà để về . Trong một ngày hắn đi kiếm thức ăn thì gặp được Bắc Thần, sau đó Bắc Thần nhận nuôi hắn xem hắn như là người thân của mình vì Bắc Thần cha mẹ hắn cũng mất sớm :
“Cái gì ?Anh là Tôn Doanh sao?Tôn Doanh trong Tôn Doanh, Ngụy Anh Trường trong Ngụy Anh Trường.”
Ngụy Anh Trường, Tôn Doanh hai người họ là một trong những anh hùng của thời đại này .Ngụy Anh Trường là một sát thủ đỉnh cao , tính cách lạnh lùng thấy không vừa mắt thì giết. Còn Tôn Doanh hắn là một quân sư đắc lực của Ngụy Anh Trường, hắn rất thông minh, võ công cũng cao cường .
” Um mà Ngụy Anh Trường là ai vậy?”
Đông Phương Cẩm Duyên liền nói với Tôn Doanh:
” Là Ngụy Anh Trường đó.Hắc Vô Thương, Tôn Doanh , Bạch Vô Thương, Ngụy Anh Trường, bốn người hợp lại thành Tứ Diện Độ Hán đó!”
Hắc Vô Thương, Bạch Vô Thương cũng là một cách tay đắc lực của Ngụy Anh Trường. Hai người họ là bạn trí cốt với nhau nhưng tích và cách làm việc cũng khác. Một người dùng quân sư , luôn làm việc cẩn trọng, dùng một cây sáo để giết người. Người còn lại thì làm việc phong lưu, làm việc theo cảm tính , hắn giết người bằng một cây bút.
“Anh không quen bọn họ sao?”
Tôn Doanh đầy ngơ ngác đáp lại:
” Ơ không? ta không quen!”
Đông Phương Cẩm Duyên nàng nghĩ không thể nào như vậy được , nàng thấy tên Tôn Doanh này nói nhiều hắn còn không biết võ công lại còn không quen Ngụy Anh Trường, Hắc Vô Thương, Bạch Vô Thương bốn người bọn họ là cùng một bọn mà sao mà tên Tôn Doanh này lạc lõng vậy .
” Không thể nào lịch sử viết nhầm sao? không thể nào như vậy được?”
Tôn Doanh liền nói với nàng:
“Thôi không có việc gì ta đi trước đây.”
Đông Phương Cẩm Duyên hét lớn:
” Này anh đi đâu vậy?”
Tôn Doanh liền nói với nàng: không liên quan đến cô.
Đông Phương Cẩm Duyên liền nói: Anh đi rồi tôi biết phải là sao!
Hắn đi rồi thì nàng phải làm sao vừa mới xuyên không , nàng tỉnh dậy thì thấy mình nằm trong quan tài. Đi ra ngoài thì một đám côn đồ đòi bắt nàng . Lần đầu tiên trong lịch sử nàng lại xui xẻo như này.
Tôn Doanh vui vẻ nói với Đông Phương Cẩm Duyên:
“Ta đâu có quen cô tự cô lo liệu bản thân đi!”
Đông Phương Cẩm Duyên nàng không nghĩ gì nhiều nếu hắn ta đi thì nàng biết đi đâu về đâu bây giờ liền đuổi theo:
“Đứng lại!”
Tôn Doanh vừa chạy vừa nói:” Cô đừng đi theo ta nữa !”
Đông Phương Cẩm Duyên nàng liền đuổi theo vừa nói : “ta tên là Đông Phương Cẩm Duyên ,biệt danh là Bum”
Tôn Doanh vừa chạy vừa nói với nàng:
“Mặc kệ cô tên là gì? Đừng có đi theo ta nữa!”
Đông Phương Cẩm Duyên nàng không chịu thua, phải đi theo tên này nàng mới có thể sống sót ở nơi quái quỷ này được.
Nàng liền nói với Tôn Doanh: “A∽?Đợi đã!”
Nàng liền chạy thật nhanh rồi túm lấm áo Tôn Doanh lại, Tôn Doanh liền thấy nàng cứ đi theo hắn giờ còn túm áo hắn .
“Làm cái gì vậy?”
Đông Phương Cẩm Duyên nàng liền giả vờ khóc rồi nói với Tôn Doanh:
“Anh có thể có lòng thương cảm một chút được không? Người ta là con gái! Dù có xuyên không hay không tôi bị giam ở trong nơi quái quỷ này, anh không thể chiếu cố tôi sao?”
Tôn Doanh vốn dĩ tưởng nàng bị thần kinh liền nói:”Ta không hiểu cô đang nói cái gì hết? Bây giờ cô tự do rồi mau đi về nhà đi!”
Đông Phương Cẩm Duyên nàng vừa khóc la lớn khiến Tôn Doanh phải bực mình:
“ta về nhà nào đây?Tôn Doanh!”
Tôn Doanh tức giận , trên đời này hắn lại gặp một cô gái bị điên như vậy . Cứ đi theo hắn thấy hắn rất khó chịu. Hắn hét lớn nói với Đông Phương Cẩm Duyên:
” Ruốc cuộc cô muốn làm gì?”
Hắn vừa thoát khỏi tay tên Bắc Thần kia giờ hắn dẫn theo nàng ,không phải là hắn mang thêm một phiền phức rồi.
Đông Phương Cẩm Duyên nàng vừa lau nước mắt vừa cười nàng nói với Tôn Doanh:
“Haha .Tôi đã coi như tôi đã xuyên không thật cơ hội xuyên không không phải ai cũng có! Tôi phải nắm bắt cơ hội này mới được! Tìm hiểu thêm về con người và sự kiện ở thời đại này, nhất là mỗi nhân vật lớn như anh đó!”
Tôn Doanh đành nhẫn nhịn nghe những lời nàng nói. Nhân vật lớn gì chứ , giờ hắn là một tên bình thường không biết võ công lại không hiểu gì về thiên văn gì chứ. Chẳng phải là nàng đang bịa chuyện rồi à : ” Ta? Um!Nhân vật lớn?”
Tôn Doanh nói với nàng: “Cô mau về nhà đi!”
Đông Phương Cẩm Duyên liền nói với Tôn Doanh:
“Ê? sao anh cứ chạy hoài vậy! Tôn Doanh những lời ta nói với anh là thật đó!Ta thề khuynh cứ đi theo ta trước đi dù gì cũng có thêm bằng hữu.”
Tôn Doanh tức điên liền chửi Đông Phương Cẩm Duyên , không hiểu nàng ta có phải bị điên không ,nói cái gì mà xuyên không . Hắn đi theo nàng làm gì chứ giờ trong mắt hắn nàng giống như là một người đàn bà điên: ” Đồ điên!”
Đông Phương Cẩm Duyên nàng đúng thật là tin lịch sử viết nhầm rồi ,cái tên Tôn Doanh này làm nên được tích sự gì chứ. Hắn là một tên bỉ ổi , người gặp nạn như nàng mà hắn không giúp đỡ đuổi nàng đi, còn cho rằng nàng bị điên .
” Tôn Doanh! con người khuynh sao không có nhân tính vậy.Ta nói cho khuynh biết ta thất sự phải dựa vài khuynh đó!”
Tôn Doanh tức giận đáp lại lời nói của Đông Phương Cẩm Duyên:
” Cô mau đi giùm ta đi! Đừng có đi theo ta nữa!ta mệt mỏi lắm rồi. Đi đi đi!”
Đông Phương Cẩm Duyên nàng còn chưa kịp nói gì mấy tên hung dữ kia lại đuổi đế. Đúng thật là mới chạy thoát khỏi tay bọn họ , giờ thì bị bắt lại. Nàng đúng thật là quá xui xẻo. Hết chuyện này đến chuyện khác cứ tới tìm nàng.
“Nhưng? Ê!”
” A∼. Tại sao lại là các người nữa chứ!
Mặt Tôn Doanh tái nghét khi gặp mấy người kia . Giờ hắn chạy cũng không thoát khỏi tay tên Bắc Thần kia rồi. Là do nàng hết nếu không tại nàng cứ đi theo hắn thì hắn đã chạy thoát khỏi tay tên Bắc Thần kia rồi.”
Tôn Doanh nhịn nọt nói tên lão đại hung dữ kia:
“Ha! Lão đại lại trùng hợp quá?Lại gặp nhau rồi. haha”
Tên lão đại kia hắn cũng biết Tôn Doanh muốn bỏ trốn, hắn không thể chấp nhận được. Hắn xem Tôn Doanh như đệ đệ của hắn , hắn muốn tên Tôn Doanh kia phải nghe lời và sống cùng với hắn và mấy huynh đệ trong trại.
Tên lão đại hung dữ kia liền nói với Tôn Doanh:
” Haizz ! Tiểu Doanh à! Chúng ta không chạy nữa có được không? Ta mệt lắm rồi!”
Tôn Doanh liền nói chuyện nhịn nọt với tên lão đại hung dữ kia:
Tên Bắc Thần kia đúng thật là ngu ngốc tin lời tên Tôn Doanh nói, hèn gì hắn không muốn ở lại cái sơn trại này rồi. Sơn trại này chắc toàn là những người không ra gì .
“Đệ đâu có chạy đâu?Đệ vừa nhìn thấy khuynh trong lòng rất vui mừng. Khuynh đừng hiểu lầm ta?”
” haha! Vui mừng là được rồi.”
Thấy tình hình có vẻ tốt hơn Nàng định nhân trong lúc hai người họ nói chuyện với nhau nàng định chạy thì tên lão đại hung dữ kia nói bắt nàng lại: “Bắt cô ta lại!”
Đông Phương Cẩm Duyên nàng vốn dĩ không quen biết gì với mấy người này không hiểu tại sao họ lại cứ đòi bắt nàng .Không lẽ nàng bị bọn họ nhìn chúng rồi. Nàng liền nói:
“Ruốc cuộc mấy người là ai?Ta thật sự không quen hắn mà?sao lại bắt ta?”
Tên lão đại hung dữ kia nói với Tôn Doanh hỏi rằng : ” Tôn Doanh! Nữa nhân này là ai?”
Tôn Doanh liền nói với nàng: “Haha! Ta xin trân trọng giới thiệu với cô nghe đây đây là lão đại của ta Bắc Thần.”
Đông Phương Cẩm Duyên nàng ta sợ hãi nói: “Haha! Bắc Thần, Bắc thần .Lão đại!”
Tôn Doanh hắn ta liền nói dối với Bắc Thần là một mình đệ ra ngoài thật sự không có ý gì?Đệ chỉ muốn thăm dò tin tức, thăm dò đường .
Bắc Thần hắn ta liền nói với mấy người kia là Nghe thấy chưa ! là thăm dò đường chơ không phải muốn bỏ chạy? Chỉ là hiểu lầm thôi! Hiểu lầm !Hiểu lầm!
Lúc đó Đông Phương Cẩm Duyên nàng thấy tình hình có chuyển biến tốt hơn liền nói với Bắc Thần
“Không có chuyện gì nữa !Vậy ta đi trước nghe!”
Bắc Thần hung dữ nói với thuộc hạ của hắn là: “Bắt ả lại!”
Không biết tên Bắc Thần kia có thù với nàng hay sao mà đòi bắt nàng. Không sai hắn nghĩ là nàng dụ dỗ Tôn Doanh, muốn Tôn Doanh bỏ trốn cùng với nàng.
Chạy cũng không thoát được Đông Phương Cẩm Duyên nàng liền nói:
” Ta đâu có quen gì các ngươi đâu bắt ta làm gì chứ? bắt nhầm người rồi!Trời ơi! thả ta ra!” ” Cứu ta với!Cứu ta!”
“Haizz! các ngươi đầu óc có vấn đề à! trói ta làm gì chứ? Ta đâu có quen các ngươi? Đã nói nhiều lần rồi.Ta là Đông Phương Cẩm Duyên nhà ta ở Yên thuận,Tân Long,Hướng Hóa, Quảng trị.”
“Trời ơi!”
Bắc Thần nhìn Tôn Doanh với ánh mắt lạnh lùng nói: “Vì ả nữ nhân này mà đệ bỏ ta sao?”
Tôn Doanh đáp: ” Không phải
Đông Phương Cẩm Duyên nàng liền nói với Tôn Doanh: “Tôn Doanh! Khuynh nhau cứu ta!”
Tên Bắc Thần kia nhìn Tôn Doanh và Đông Phương Cẩm Duyên nói: Ngươi còn nói tên ngươi cho cô ta biết hay sao?
Tôn Doanh nhìn Bắc Thần đáp: Không phải?Cô ta gọi ta là Tiểu Doanh giống khuynh mà?
Bắc Thần lại làm khó cho Tôn Doanh liền nói: “Cái gì? Sao cô ta lại giống ta được?”
Tôn Doanh lúc này run rẩy nói với Bắc Thần: “Không phải? không phải?Không giống ?Không giống?Khuynh sao có thể so sánh với cô ta được chứ!”
“Không ,không ,không là do ta căng thẳng quá ý ta là làm sao cô ta so sánh được với khuynh chứ!”
Tên Bắc Thần này hỏi Tôn Doanh:” Ruốc cuộc là so sánh ra sao?”
Tôn Doanh liền nói:” Không ?so sánh.”
Bắc Thần nhìn Tôn Doanh với vẻ mặt đầy tức giận nói:
” Tôn Doanh ! Tên phế vật này! không phải là ngươi nói không quen cô ta sao?”
Đông Phương Cẩm Duyên nàng không chịu nổi được nữa liền nói với Tôn Doanh:
“Tôn Doanh! khuynh còn nói ngươi không quen ta? Nếu không phải khuynh thì ta đang còn nắm trong quan tài, sao ta có thể ra đây rồi để bị luộc chính chứ? Khuynh phải có trách nhiệm với ta.”
Tên Bắc Thần này hỏi Đông Phương Cẩm Duyên với Tôn Doanh nói: Hai người đã làm gì rồi”
Tôn Doanh hắn ta liền kể lại mọi chuyện cho tên Bắc Thần kia nghe:
“Hôm đó đệ đi đến lăng triều Nguyễn tìm một số đồ,kết quả gặp phải cô ta.
Cô ta là một kẻ đào mộ
Ơ !khổng phải. Cô ta bị chôn sống ở lăng Triều Nguyễn”
“Đông Phương Cẩm Duyên nàng tức giận chửi tôn Doanh: “Khuynh bị chôn sống thì có, ta vốn chưa bao giời gặp được người Triều Nguyễn. Ta nói cho khuynh biết ta vừa mở mắt ra đã nhìn thấy.”
“khuynh ,khuynh phải chịu trách nhiệm với ta!”
Trong lúc đó Bắc Thần định thả Đông Phương Cẩm Duyên tại một nồi nước sôi .Đông Phương Cẩm Duyên liền nói vội: “A∼ Tên Bắc Thần kia ngươi đừng có thả ta. Ta nói cho ngươi ,ngươi còn thả .Người của Triều Nguyễn sẽ không tha cho các ngươi đâu! Sẽ đem quân tiêu diệt cái doanh trại các ngươi.”
Bắc thần ghi hoặc nói với Đông Phương Cẩm Duyên rằng: “Không phải là cô nói: Không gặp người của Triều Nguyễn sao?”
Bắc thần liền nói với Tôn Doanh trong ghi ngờ: “Sao đệ? Đau lòng lắm đúng không
Tới lăng của Triều Nguyễn làm gì? có phải đệ trộm đồ không sạch sẽ rồi bỏ ta đi đúng không?”
Tôn Doanh liền nhanh chóng nói với Bắc Thần: “Ơ ! Lão đại không phải, khuynh nói như vậy làm đệ đau lòng quá.Sao khuynh lại coi đệ như vậy?Tôn Doanh đệ làm sao có thể làm như vậy chứ!
Đệ định đi đến đó để tạo cho khuynh một bất ngờ”
Bắc Thần nhìn Tôn Doanh nói : “Thật sự là như vậy sao?”
Tôn Doanh liền nói:” Đúng vậy.”
Đông Phương Cẩm Duyên nhìn thấy Tôn Doanh nói láo liền nói với Bắc Thần:
“Hắn nói láo đó, tên Tôn Doanh kia chỉ biết nói láo thôi lão đại. Ta chính tai nghe thấy hôm đó ,hắn nói muốn bỏ khuynh muốn tìm được chân trời tự do.”
Tôn Doanh giả vờ khóc nói với Bắc thần: Oan uổng quá! Ta với cô không thù không oán sao lại đối xử với ta như thế chứ!
“Đệ thật sự không quen cô ta. Thật sự không quen cô ta! Không quen thật mà ! Tin đệ đi lão đại.”
Bắc thần ra lệnh cho thuộc hạ:”haha. Bắt nhốt hai người đó lại cho ta!”
Tôn Doanh với Đông Phương Cẩm Duyên liền chửi mấy tên thuộc hạ của Bắc Thần: “Mấy người thần kinh à!”
Tôn Doanh tức giận nói: “Thả ta ra ngoài. Ta mà ra ngoài được sẽ tính sổ với các ngươi!”
Lúc này Đông Phương Cẩm Duyên rút trong túi ra chiếc điện thoại nói với Tôn Doanh: “Này! Chúng ta cùng chụp một tấm tự sướng đi!”
Tôn Doanh nhìn thấy thứ Đông Phương Cẩm Duyên đang cầm hỏi: Đó là cái gì vậy?
Đông Phương Cẩm Duyên chuẩn bị đem máy điện thoại ra chụp ảnh nói với Tôn Doanh: “Này cười một chút đi! Bắt đầu 3,2,1 nè!”
Tôn Doanh bất ngờ khi nhìn thấy mình trong điện thoại của Đông Phương Cẩm Duyên liền hét lớn:” Mẹ ơi! Nó đưa ta vào đó! Ê! Nó đưa ta vào đó rồi”
Đông Phương Cẩm Duyên nàng nhìn thấy Tôn Doanh sợ hãi rồi nói: “Đây là hình thôi ,không sao đâu! Ở chỗ bọn ta hay chụp như này lắm”
Tôn Doanh liền hỏi Đông Phương Cẩm Duyên: “Hóa ra cái này có thể nhốt hồn sao?”
Đông Phương Cẩm Duyên thấy Tôn Doanh nói vậy đành vui vẻ hù dạ Tôn Doanh: “Ta nói cho khuynh biết! Ta đã lấy một phần hồn của khuynh rồi đó! Từ nay khuynh phải nghe lời ta biết chưa hả!”
Tôn Doanh ngơ ngác quỳ xuống trước mặt Đông Phương Cẩm Duyên nói:”Tại hạ Tôn Doanh xin đi theo Nương Nương ! không bao giờ rời bỏ!”