Chương 23
Đêm đã muộn, sau khi thổi tắt nến toàn bộ căn nhà bị bóng tối bao trùm, ánh trăng bên ngoài cũng không sáng lắm, đêm đầu tiên mất điện dường như thời gian trôi lâu hơn ngày thường, cái lạnh mùa đông cũng chưa cảm nhận ra.
Chỉ có dự báo thời tiết nói đúng, đêm nay không khí lạnh về, tiếng gió bên ngoài thổi mạnh, gào thét như tiếng sư tử gầm.
Gần sáng, Dịch Thành Lễ tỉnh lại vì lạnh. Hắn mơ mơ màng màng ngẩng đầu nhìn ra ngoài ban công, hóa ra là cửa sổ hơi hé khiến gió thổi vào, thổi váng cả đầu óc, thậm chí mấy chậu cây xanh Lăng Thanh để ngoài cửa cũng không thoát khỏi số phận lung lay.
Nằm trong ổ chăn hai giây cho tỉnh hẳn, Dịch Thành Lễ gian nan bò dậy đóng cửa sổ. Đứng từ đây quan sát ra ngoài, tiết trời ảm đạm, Dịch Thành Lễ đang định chui vào chăn ngủ tiếp, đột nhiên nghe được tiếng mở khóa phòng.
Lăng Thanh đi dép lê chuẩn bị rót cho mình cốc nước ấm, kết quả vừa ngẩng đầu đã thấy Dịch Thành Lễ mặc đúng cái quần sịp đỏ đứng ngoài ban công, mặt đối mặt nhìn anh.
Dịch Thành Lễ: “…”
Lăng Thanh: “…”
Bầu không khí đột nhiên xấu hổ một cách vi diệu, trong khoảng thời gian này chứng PTSD của Lăng Thanh sinh ra do tiếp xúc với Dịch Thành Lễ đã không còn như trước nữa, tuy anh thực sự muốn hét ầm lên nhưng lí trí đã ngăn cản được, nỗ lực nhịn xuống.
Đã thế còn phải nhịn thêm không đánh mắt tới cái quần sịp đỏ kia, Lăng Thanh nhìn Dịch Thành Lễ, nhíu mày hỏi: “Anh không lạnh à? Mặc quần áo vào mà ngủ.”
Dịch Thành Lễ cố ra vẻ ta đây không lạnh: “Bình thường, chỉ là gió thổi hơi ồn.”
Đang lúc hắn chậm rãi tiến đến sô pha, cửa phòng Tiền Mỹ Lệ đột nhiên mở toang, cô nhìn Dịch Thành Lễ trần trụi, hít hà ngao một tiếng.
Sịp đỏ! Chả nhẽ năm nay là năm tuổi của Dịch tổng?
Lập tức Dịch Thành Lễ chạy ngay lên sô pha, cố gắng quấn chặt nam đức của mình lại, nằm thẳng tắp đến mức không cho tí cảnh xuân nào lộ ra ngoài, mồm hơi cứng đờ giải thích: “Tôi chỉ ra ngoài quan sát mà thôi.”
Lăng Thanh cũng vội chen miện vào: “Còn anh đang rót nước nóng.”
Biểu cảm trên mặt Tiền Mỹ Lệ đã khôi phục bình thường, suýt chút nữa cô nàng bị dọa quên cả chuyện lớn, vội vàng vẫy tay ý bảo không sao. Ba người sống chung dưới một mái nhà, kiểu gì chả có khoảnh khắc xấu hổ.
Quan trọng nhất hiện giờ là cô đau bụng, cô cần dùng bồn cầu, không hơi đâu dây dưa với hai người này. Mặc kệ bọn họ, mỹ nữ muốn đi vệ sinh.
“Hai anh cứ tán nhau tiếp đi nhé.” Tiền Mỹ Lệ tỏ vẻ đừng quấy rầy mình, cầm giấy chạy tới WC.
Dịch Thành Lễ nhìn đống giấy trên tay cô nàng, không nhịn được nhiều chuyện: “Mỹ Lệ, sao cầm nhiều giấy thế, cô ăn phải đồ gì hư à?”
Bàn tay Tiền Mỹ Lệ vặn nắm cửa cứng đờ, bí mật dậy sớm của mỹ nữ bị đào lên, cô nàng lộ ra ánh mắt sắc lẹm trừng Dịch Thành Lễ.
Lạnh lùng phán: “Hử? Vấn đề này người đàn ông bị táo bón vĩnh viễn không bao giờ hiểu được đâu.”
Ba ngày ở chung, chuyện Dịch Thành Lễ sử dụng WC lâu nhất không còn gì mới mẻ, này không phải bị táo bón thì là gì?
Cửa nhà vệ sinh đóng cái rầm, Lăng Thanh đột nhiên nhìn Dịch Thành Lễ đang nằm trên sô pha bật cười, kéo dài giọng: “Thì ra anh bị táo bón…”
Dịch Thành Lễ kéo chăn trùm qua mũi, cười “ha hả” nhạt toẹt: “Không tin lời đồn, không lan truyền lời đồn.”
Lăng Thanh không quan tâm hắn, quay người rót cho mình cốc nước ấm nhằm thông thoáng dạ dày, chờ lúc anh bước vào phòng, Dịch Thành Lễ đột nhiên gọi với theo: “Cậu còn đệm không? Tôi muốn trải giường.”
Đương nhiên Lăng Thanh không hề do dự đồng ý, dù sao ai đó bị ốm sẽ làm chậm trễ rất nhiều chuyện, đặc biệt là Dịch Thành Lễ, cực kỳ phiền phức.
Chờ Lăng Thanh dọn chăn đệm xong, Dịch Thành Lễ mặc quần áo bình thường nằm xuống, ôm chăn quơ quơ điện thoại trước mặt anh: “Các chủ hộ đều nói nhiệt độ đã giảm.”
“Tất nhiên rồi. Hôm nay bên ngoài khá lạnh, độ ấm trong nhà chắc chắn sẽ thấp. Thêm nữa chúng ta không biết hệ thống sưởi có vấn đề không, lát nữa tôi sẽ tìm thầy Lưu nhờ ông ấy xem hộ.” Lăng Thanh thở dài, “Anh nhắc mọi người nhớ mặc thêm áo ấm.”
Dịch Thành Lễ lập tức ngồi dậy, vừa giũ chăn vừa hỏi: “Chưa kể tới chuyện cắt nước sinh hoạt, nhưng cậu có nghĩ nếu cả khí gas cũng hết thì mọi người nấu cơm kiểu gì? Chả nhẽ gặm khoai tây sống?”
Lăng Thanh nhìn hắn: “Trong mơ tôi từng gặm rồi, không chết được.”
Dịch Thành Lễ: “…”
Dịch Thành Lễ: “Tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên đào cái phòng chứa than của cậu lên càng sớm càng tốt. Hôm nay hai mươi tám tết rồi, hai hôm nữa là tất niên. Mặc kệ sau này có thế nào, mục tiêu nhỏ bé hiện tại bây giờ chính là vượt qua tuổi cũ trước đã.”
Vừa nói hắn vừa nhìn Lăng Thanh, nhỏ giọng: “Nhỡ đâu thực sự hết khí đốt, hết gas, cũng đâu thể để mọi người Tết nhất gặm khoai tây sống được, quá đáng thương.”
“Không đáng thương như anh nói đâu, có người muốn còn không có mà gặm.” Lăng Thanh mất tự nhiên đẩy kính trên sống mũi, cười hai tiếng.
Thực ra anh cũng không gặm khoai tây nhiều, tại ngay sau đó Dịch Thành Lễ xuất hiện cùng những người khác bằng con xe việt dã, rồi giống như bây giờ, nghĩ cách để tất cả cùng nhau sống sót.
Phòng khách yên lặng một lúc lâu, Dịch Thành Lễ có thêm ổ chăn ấm, hắn nhìn cái miệng nhỏ uống nước không ngừng của Lăng Thanh hỏi, “Tôi có chuyện này muốn hỏi cậu.”
Thấy Lăng Thanh chú ý đến mình, hắn nói tiếp: “Trong giấc mơ đó, có tôi không?”
Anh lập tức phủ định mà không cần nghĩ ngợi: “Không có. Chưa từng xuất hiện.”
“Thật hả…” Dịch Thành Lễ kéo dài giọng, lấy tay ra khua khua vào không khí, hỏi đến cùng: “Không có thật sao? Một tí tì ti gì cũng không?”
Thế tại sao cậu lại biết thói quen ăn uống của tôi?
Lăng Thanh vẫn phủ nhận, anh cũng không dây dưa cái đề tài này thêm, đứng lên đông cứng chuyển hướng câu chuyện: “Nếu anh quyết định muốn tới hầm để xe, vậy anh dậy luôn đi. Đi ngủ không thể dọn than trong mơ được.”
Dịch Thành Lễ thấy Lăng Thanh chạy về phòng, dùng sức nhảy lên sô pha gối tay sau đầu, nhìn trần nhà tự lẩm bẩm: “Không mơ thấy à…”
Sao cái tên này thích nói dối thế không biết?
Chờ Tiền Mỹ Lệ xong xuôi bước khỏi phòng vệ sinh, đột nhiên đập vào mắt là hai anh chàng đã thay quần áo chuẩn bị ra ngoài. Dịch Thành Lễ xắn tay áo bông, đứng trước gương bình luận: “Quần áo của cậu tôi mặc chật quá.”
“Vậy anh đừng mặc nữa, khoác áo bảo vệ đi.” Lăng Thanh cảnh cáo, nhắc nhở hắn lựa lời mà nói: “Đồ mới cả đó, đến tôi còn chưa mặc bao giờ.”
Nháy mắt, Dịch Thành Lễ câm miệng.
“Hai anh đi đâu đó?” Tiền Mỹ Lệ nhìn đồng hồ treo tường, “Mới bảy giờ, còn chưa ăn sáng nữa.”
“Chúng tôi xuống hầm để xe lấy chút than về.” Dịch Thành Lễ cười đáp lại cô nàng: “Vì không thể giải thích tại sao lại chuẩn bị nhiều than như vậy nên hai chúng tôi tính ăn trộm, tuyệt đối không được để người khác biết.”
Tiền Mỹ Lệ ngẩn ra: “Hai anh đi thôi á? Không được.”
Cô lập tức ném cái lô uốn tóc xuống, chỉ vào hai tên đàn ông ngoài cửa: “Các anh chờ em mấy phút, em đi với.”
Thậm chí Lăng Thanh còn chưa kịp mở mồm ra ngăn cản, Tiền Mỹ Lệ đã như cơn lốc xoáy chui vào phòng rồi lại chui ra, trên tay cầm theo cục gạch.
Dịch Thành Lễ vô cũng mẫn cảm với loại tài nguyên đến từ công trường này, hắn ngó nghiêng mãi, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Mỹ Lệ, cô nhặt nó ở chỗ nào đấy?”
“À, tôi để nó trong balo phòng thân.” Tiền Mỹ Lệ tung cục gạch lên, đáp: “Tuy tôi chỉ nhặt nó ở ven đường nhưng nó đã làm bạn với tôi được hai năm, là một cục gạch tốt.”
Lăng Thanh: “…”
Dịch Thành Lễ gật đầu phụ họa: “Có thể nhìn ra.”
Tiền Mỹ Lệ cầm gạch: “Em đã chuẩn bị xong, sẵn sàng chiến đấu. Hai anh có thể tay không vật lộn không?”
“Đương nhiên là…không.” Lăng Thanh cạn lời, “Cục gạch trên tay em cũng không thể, em cảm thấy gạch nhanh hơn hay mồm người ta nhanh hơn?”
Tiền Mỹ Lệ cười ha ha, tràn đầy tự tin: “Bên ngoài bảy bước nhanh mồm, bên trong bảy nước gạch khiến máu chảy thành sông.” (Lái câu nói của Diệp Vấn trong bộ phim cùng tên, đại ý cái mồm nhanh đến đâu cũng không nhanh bằng cục gạch trên tay cô nàng.)
Lăng Thanh: “Respect.”
Anh kêu hai người đợi mình ngoài cửa, chạy vào trong phòng sách lôi ra hai cái cưa điện và một con dao mổ lợn bản plus. Cưa điện Lăng Thanh chia cho mình và Tiền Mỹ Lệ, Dịch Thành Lễ được phân cho con dao mổ lợn.
“Cậu kiếm đâu ra cưa điện thế?” Dịch Thành Lễ há hốc mồm, ngoài ý muốn bồi hồi: “Cái này thuộc dạng vũ khí hủy diệt, thực sự cậu muốn dùng sao?”
“Phòng thân.” Lăng Thanh nói xong, phát cho bọn họ một đôi găng tay chuyên dụng để bốc than đá, tránh cho tí nữa bẩn cả ra người.
Ba người võ trang đầy đủ mở cửa, Dịch Thành Lễ xác nhận lại lần cuối: “Ổn chưa? Ổn rồi thì xuất phát, tốc chiến tốc thắng.”
Tiền Mỹ Lệ, Lăng Thanh đồng thanh đáp, Dịch Thành Lễ gật đầu trực tiếp duỗi tay mở cửa, kết quả face to face với Tần Đại Lực mặc áo khoác bảo an, tay giơ giữa không trung chuẩn bị làm phiền.
Dịch Thành Lễ: “…”
Hắn đóng cửa trong vòng một giây, nhìn Lăng Thanh nói: “Chờ một phút, chúng ta làm lại.”
“Làm lại con khỉ!” Lăng Thanh cạn lời với thằng cha dở hơi này, mở cửa định lôi Tần Đại Lực vào nhà, kết quả lại lòi ra một tên nữa.
Đại Long tò mò nhìn cưa điện trên tay anh, hỏi: “Anh Lăng, anh cầm cưa đi đâu thế?”
“Anh, anh ta…” Lăng Thanh dừng một lát: “Trời lạnh quá, anh định đi chặt cây về đốt nên mới cầm cái này ra ngoài. Mấy cậu lạnh không?”
Tần Đại Lực lắc đầu: “Bình thường, em chỉ cảm thấy máu nóng sôi trào.”
Tiền Mỹ Lệ lo lắng huýt sáo: “Chu choa, cơ thể anh tốt thiệt đó.”
Sau ba giây trầm mặc, Đại Long nhìn trang bị của họ, thở dài: “Thực ra mấy anh không phải đi chặt cây mà là đi chặt thây ma phải không?”
“Sao cậu lại nghĩ thế?” Dịch Thành Lễ mỉm cười thanh lịch.
Tần Đại Lực ngó con dao mổ lợn trên tay hắn: “Cái này không chặt nổi cây, nhưng mà chém người thì ngọt phết.”
“Vì sao bình thường anh không thấy cậu thông minh như vậy nhỉ?” Lăng Thanh nhìn bọn họ, im lặng nghĩ nghĩ một lát, nói: “Anh có đầu tư mở một quán thịt nướng ở con phố đối diện, vậy nên anh có phòng riêng chuyên để than đá, có thể sử dụng chúng để sưởi ấm học nấu cơm. Các cậu có muốn cùng tôi đi lấy không?”
Tần Đại Lực: “Em không tin.”
Lăng Thanh ngoài cười nhưng trong không cười: “Không tin cũng phải tin. Tí nữa chia cho mấy cậu chút than.”
Tần Đại Lực: “…”
Anh ta và Đại Long nhìn nhau, sau đó lại nhìn Lăng Thanh tay cầm “vũ khí hủy diệt”, bản năng loài thú nói với bọn họ rằng tin được thì cứ tin, tuyệt đối đừng hỏi nhiều.
Đi theo ba người tới hầm để xe, Dịch Thành Lễ thấy khóa cửa không mở, theo bản năng muốn giơ chân lên đạp, kết quả vừa nhấc chân lên đã bị Tần Đại Lực cản lại.
Tần Đại Lực: “Dịch tổng, anh định làm gì?”
“Mở cửa.” Dịch Thành Lễ đáp.
Lăng Thanh đứng bên cạnh trợn trắng mắt, hếch cằm về phía Đại Long. Đại Long ngầm hiểu, sau đó móc từ trong túi áo ra chùm chìa khóa, tra vào ổ.
Dịch Thành Lễ: “…”
Hắn im lặng cất dao, huýt sáo: “Xấu hổ quá, bình thường tôi xem hơi nhiều phim kiếm hiệp.”
– –
Tác giả có chuyện muốn nói: Có người bình thường chỉn chu lịch sự, sau lưng lại lén mặc sịp đỏ, tôi không chỉ đích danh ai đâu nhá.
Dịch Thành Lễ: Xin đừng kháy khịa.
Lăng Thanh ngoài cười nhưng lòng không cười: Tất cả mọi điều tôi nói đều là sự thật, không tin cũng phải tin, cảm ơn đã hợp tác.
Hết chương 23