Chương 9
Đoàn người phân nhóm xong, bắt đầu chia nhau ra hành động. Dịch Thành Lễ theo Lăng Thanh lên tầng hai, sắc mặt nháy mắt kỳ quái: “Thì ra cậu ở cạnh con gà.”
Lăng Thanh mắc nghẹn, nhìn hắn sửa lại cho đúng: “Phải là hàng xóm của tôi nuôi gà, cảm ơn.”
Cửa nhà mở ra, Lăng Thanh mời bọn họ vào.
Nhà Lăng Thanh khác xa tưởng tượng của Dịch Thành Lễ, không phải tông màu xám trắng lạnh như băng mà được trang trí rất nhiều màu sắc ấm áp. Anh sắp đồ gọn gàng, trên sô pha thả vài cái gối ôm theo bộ đáng yêu, cực kỳ có hương vị gia đình, hoàn toàn không phù hợp với khí chất trên người Lăng Thanh.
Dịch Thành Lễ nhướn mày, đi ra hướng ban công chỉ thấy vài cái vại lớn, kể cả khung cửa sổ cũng được trưng dụng lắp giá, bên trong trồng toàn rau xanh.
Quả nhiên, có vấn đề.
Lăng Thanh biết thằng trộm gà (*) này đang quan sát nhà mình, nhưng anh lại chẳng thể bới móc hắn, chỉ đành cắm sạc điện thoại, mỉm cười giả dối: “Hai người ngồi trước, tôi đi rót nước.”
(*) 鸡贼: kẻ trộm gà, trong đó 鸡: con gà còn có nghĩa là tội phạm hiếp dâm đàn ông (雞姦)
Tiền Mỹ Lệ thấp thỏm bất an, thành thật ngồi trên ghế sô pha, mà Dịch Thành Lễ bạo gan theo anh vào bếp, đứng tựa khung cửa hỏi: “Mấy cái vại ngoài kia dùng để làm gì?”
“Muối dưa.” Lăng Thanh nói dối, mắt cũng chả thèm chớp.
Dịch Thành Lễ hỏi tới cùng: “Thế dưa đâu?”
“Không có.” Anh cười giả dối: “Bắp cải tôi đặt chưa kịp giao tới.”
“À.” Dịch Thành Lễ gật đầu, đúng, cái cớ này rất hợp lý.
Lăng Thanh bê nước ra ngoài đặt lên bàn, Dịch Thành Lễ theo đuôi anh, ngồi xuống cái sô pha đơn an nhàn tận hưởng. Hắn thấy Tiền Mỹ Lệ với Lăng Thanh không ai chịu mở lời, đành tự thân vận động: “Có thể nói về giấc mơ không?”
Lăng Thanh không đáp, Tiền Mỹ Lệ ngẩng đầu vừa đúng lúc chống lại ánh mắt sắc bén của Dịch Thành Lễ, định trốn tránh theo bản năng thì nghĩ lại, ủa, mình sợ hắn cái chó gì?
Cô trực tiếp lấy ra lọ thuốc nhỏ mắt hiệu “Trân Trọng” buff thêm cho mình hai giọt, đôi mắt sáng bóng trừng lại.
Lăng Thanh lười động chạm cứ để bọn họ tranh đấu, lòng còn đang rối không biết có nên để Dịch Thành Lễ biết giấc mơ của mình hay không.
Nếu nói cho hắn biết, sau này hắn làm việc có thể sẽ chắc chắn hơn, mà mình ở nhà làm con rùa rụt cổ cũng chả cần thấy có lỗi với lương tâm lắm.
Về phần giấc mơ thứ hai, chỉ có trời biết, đất biết, anh biết.
Lăng Thanh nhanh chóng quyết định, nhìn Dịch Thành Lễ chậm rãi mở miệng: “Đó là một giấc mơ cảnh báo tang thi.”
Hai người đang đấu mắt cứng đờ, Tiền Mỹ Lệ lo lắng ra hiệu cho Lăng Thanh, dù sao bọn họ mới quen hắn chưa tới một ngày.
Cô không nhịn được hỏi: “Anh Lăng, có thể nói không?”
“Hở, được chứ.” Lăng Thanh đáp.
Dịch Thành Lễ hiểu cả, hắn không muốn làm khó hai người, cười bảo: “Cái khác tôi không quan tâm, nhưng chuyện về tang thi tôi muốn biết tường tận. Theo lời cậu nói, cậu chuyển tới đây là vì mơ thấy tang thi?”
“Không hẳn.” Lăng Thanh lắc đầu.
Anh đang định bảo mình mua nhà ở chung cư Mạn Cáp Đồn là chuyện trùng hợp, điện thoại trên bàn đột nhiên reo inh ỏi.
Dịch Thành Lễ nhanh chân hơn, cầm di động lên thấy tên hiển thị trên màn hình, nhíu mày hỏi: “Nông dân trồng rau Đại Ngưu? Ai vậy?”
Nông dân trồng rau Đại Ngưu, tên đầy đủ là Ngưu Bôn, sau khi tốt nghiệp Học viện Nông Nghiệp dứt khoát tạm biệt thành phố về kế thừa vườn rau gia đình, nhờ vốn kiến thức chuyên môn kết hợp với khoa học kỹ thuật trong vòng hai năm danh tiếng tăng vèo vèo, trở thành hộ nông dân giàu có nhất phố, là tấm gương sáng cho các thanh niên khởi nghiệp làm giàu từ nguồn vốn gia đình.
Lăng Thanh cho rằng tình huống nguy hiểm Ngưu Bôn sẽ không liên lạc với mình, đã chuẩn bị tâm lý tiền đặt cọc mất trắng, ngờ đâu cậu trai này đột nhiên gọi tới.
Có khởi đầu phải có kết thúc, chẳng nhẽ đây chính là tinh thần tôn trọng hợp đồng mà người làm ăn nào cũng có sao?
“Cậu nông dân tôi quen, hôm trước tôi có đặt bắp cải với một số thứ khác từ chỗ cậu ấy.” Lăng Thanh trả lời.
Một số thứ khác có thể nói là ẩn ý sâu không lường được, Dịch Thành Lễ vừa nghe đã nở nụ cười, thấp giọng nói: “Xem ra cậu đã có chuẩn bị.”
Lăng Thanh dừng miệng: “Đừng nói giờ này cậu ta gọi điện bảo tôi xuống nhà lấy hàng đấy? Tôi chẳng có lòng tin tẹo nào.”
Người tính không bằng trời tính, trách thì trách nạn tang thi đến sớm quá, nếu chậm khoảng hai ngày nữa chắc chắn hàng của anh đã tới.
Nhớ tới kế hoạch trồng khoai tây nuôi cá chuối đã bị ngâm nước của mình, tâm trạng Lăng Thanh kém khủng khiếp, anh liếc Dịch Thành Lễ ra lệnh: “Đưa điện thoại đây, tôi muốn nghe.”
Dịch Thành Lễ tri kỷ hiểu chuyện bấm hộ luôn nút.
“Alo!” Lăng Thanh còn chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy đầu bên kia vui mừng hạ giọng: “Anh Lăng, tốt quá anh còn sống!”
Lăng Thanh nghẹn họng, mở miệng hỏi: “Cảm ơn cậu, tôi sống rất tốt, cậu không sao chứ?”
Vốn chỉ là lời hỏi thăm sáo rỗng, ngờ đâu Ngưu Bôn lại nghiêm trang đáp lại: “Anh sống không tốt, anh Lăng.”
Lăng Thanh: “…”
Cậu ta ngay lập tức nói ra suy nghĩ: “Tình hình bây giờ nguy hiểm, chẳng ai sống tốt nổi đâu…”
“Chung cư các anh an toàn không, tôi qua được chứ?” Ngưu Bôn nói: “Tôi đang trốn ở kho hàng gần đó.”
“Hở?” Lăng Thanh ngạc nhiên: “Sao cậu không ở nhà?”
Ngưu Bôn: “Chiều qua tôi đi giao đồ bị nhốt ở ngoài, đài phát thanh thông báo tuyến đường chính đã bị chặn, xe của tôi không vào nổi.”
Lăng Thanh không nhịn được cà khịa: “Chú lừa điện nhà cậu bé xíu, chen được chứ sao lại không?”
“Lần này tôi giao toàn hàng lớn, lừa điện mà kéo được thì tôi phải dùng bao nhiêu con?” Ngưu Bôn thở dài.
Dịch Thành Lễ bên cạnh nghiêm túc ho khan: “Tôi hỏi câu này không hợp cho lắm nhưng trên xe cậu còn thức ăn không? Hạt giống Lăng Thanh đặt cũng ở đó hả?”
Ngưu Bôn suy nghĩ, lập tức đáp: “Đúng, theo kế hoạch hôm nay giao đồ xong sẽ qua chuyển hạt giống giúp anh Lăng.”
“Cho tôi vị trí cụ thể của cậu.” Dịch Thành Lễ hỏi.
Ngưu Bôn: “Tôi đang ở nhà kho siêu thị Đại Nhuận Bát đối diện chung cư các anh.”
Vừa dứt lời, Lăng Thanh chạy vọt ra ngoài ban công, liếc mắt đã thấy tấm biển hiệu Đại Nhuận Bát mình thường xuyên qua đó săn đồ giảm giá, khoảng cách đại khái là sáu trăm mét.
Dịch Thành Lễ theo sau, ý bảo Lăng Thanh mở loa điện thoại: “Xe cậu còn xăng không?”
“Ở đây có.” Ngưu Bôn vừa đáp, điện thoại lập tức vang lên cảnh báo pin yếu, cậu ta hú lên, lo lắng khóc lóc: “Anh Lăng điện thoại của tôi… hu hu tôi sắp chết rồi!”
“Đừng cuống mất khôn, cậu không phải người máy, điện thoại hết pin cậu không chết nổi.” Lăng Thanh vội vàng an ủi: “Bên cạnh cậu còn ai không?”
Ngưu Bôn: “Không có, chả biết chết rồi hay đã trốn nhưng mà tang thi cũng không thấy con nào.”
Không thấy con tang thi nào?
Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Dịch Thành Lễ, xa xa nhìn số lượng tang thi đang lang thang trên đường, quả thật ít hơn hắn nghĩ nhiều.
Vậy đám tang thi đã đi đâu?
“Bên chỗ tôi không bị kẹt xe, cậu qua được. Nhưng trên đường đi có mấy con tang thi, dẹp bọn chúng đã.” Lăng Thanh đang nghĩ vũ khí trong nhà mình chuẩn bị có thể giúp được gì không, chợt nghe Ngưu Bôn đáp: “Hở? Mấy con thì tôi tông qua là xong.”
Lăng Thanh ngạc nhiên: “Gì?”
“Tôi đi xe tải, húc tang thi ổn phết.” Ngưu Bôn tự hào thốt lên.
Lăng Thanh: “…”
Lăng Thanh: “Cậu ngầu quá, ha ha.”
Anh đang tính bảo cẩn thận có tang thi chơi trốn tìm, đột nhiên bả vai bị Dịch Thành Lễ vỗ một cái, cảm giác bị đụng chạm đánh thẳng vào linh hồn.
Da gà da vịt thi nhau nổi lên, Lăng Thanh gào lớn: “Anh làm cái chó gì vậy?”
Dịch Thành Lễ giật cả mình, vội vàng giơ tay đầu hàng ý bảo xin lỗi. Thấy Lăng Thanh thoáng thả lỏng, hắn chỉ ra bên ngoài: “Nhìn chỗ kia kìa.”
Lăng Thanh cau mày nhìn theo, chỉ thấy trước cửa ga tàu điện ngầm cách chung cư không xa có một biệt đội tang thi chật ních, lúc nhúc đứng bất động.
Tiền Mỹ Lệ và anh cùng hoảng sợ.
Chúa ơi, có thể ở bên ngoài lúc này chắc chắn không phải là con người!
“Khó trách trên đường ít tang thi, thì ra bọn chúng đứng đó chờ tàu điện ngầm.” Dịch Thành Lễ cau mày hỏi: “Tại sao?”
“Bởi vì sau khi mới trở thành tang thi chúng vẫn còn sót lại thói quen lúc còn sống, ví dụ điển hình là ông Trương sáng nào cũng phải đập đầu vào cây, dân quanh đây hầu hết đều là xã súc (*), đến giờ phải vác xác đi làm…”
(*) một từ có nguồn gốc từ Nhật Bản, dùng để chế giễu các nhân viên văn phòng lo cho cuộc sống một cách qua loa để bán mạng cho công việc社 trong 會社 (Câu lạc bộ/ tập thể), 畜 trong 家畜 (Gia súc) có nghĩa là “Súc vật của công ty”.
Chu Bái Bì nhìn chắc cũng phải thốt lên “Than ôi thảm thế!” chứ đừng nói tới Lăng Thanh đồng cảnh ngộ.
Anh cầm điện thoại lên nói: “Đại Ngưu, lúc tới cậu nhớ vòng qua ga tàu đi từ bên kia sang, chỗ ga tàu nhiều tang thi lắm.”
Ngưu Bôn đáp: “Được, tôi đi ngay!”
Cúp điện thoại xong, Dịch Thành Lễ lập tức chen mồm: “Giờ Đại Ngưu tới chúng ta phải làm sao?”
Tiền Mỹ Lệ đang muốn tắm rửa thơm tho, vừa nghe thấy chán chả buồn hành động, trực tiếp cầm cây chổi nhà Lăng Thanh lên vào tư thế: “Cần em hỗ trợ gì anh cứ nói.”
Lăng Thanh vung tay, tình huống khẩn cấp không nói nhiều, trực tiếp alo tập hợp văn phòng quản lý.
Tần Đại Lực, Đại Long với Mãng Tử mông chưa ngồi nóng đã phải hớt hải xuống tầng, ba cậu bé đô con đứng đó Lăng Thanh lập tức có cảm giác an toàn.
Mà Tần Đại Lực có kinh nghiệm tác chiến đã thoát khỏi bóng tối, anh ta cho rằng bản thân hoàn thiện hơn, khác với tất cả mọi người, chủ động đứng lên nhận việc, vỗ ngực bày tỏ: “Anh Lăng giao cho em, em nhất định sẽ cứu được Ngưu Tử!”
“Trời ạ, cầu xin cậu đừng đặt tên cho Đại Ngưu nữa, ớn thực sự.” Lăng Thanh vội vàng đưa cho cậu ta con dao chặt dưa hấu, ý bảo câm miệng làm việc mau lên.
Đại Long cầm bình chống cháy và khiên, Mãng Tử xách theo côn sắt cùng với cây nỏ đã được cải tạo lại.
Lăng Thanh dạy cậu ta nguyên lý hoạt động của nỏ, ân cần hỏi han: “Mắt tốt không? Ngắm kiểu gì trúng đầu con tang thi là được.”
Mãng Tử trầm mặc: “Anh Lăng, mắt em hơi lác.”
Lăng Thanh: “…”
Lăng Thanh: “Thôi cậu trả cái nỏ lại cho tôi.”
Không đợi Lăng Thanh giật lại, Tiền Mỹ Lệ đứng quan sát tình hình đột ngột hô to: “Anh Lăng! Xe tải đến!!!”
Tiếng xe ầm ầm, tang thi trước cửa chung cư Mạn Cáp Đồn đều biết cậu ta tới, ngay cả con gà trống yêu tự do cũng cất tiếng gáy như muốn so đo với cái còi xe.
Lăng Thanh vội vàng duỗi cổ ngó nghía, hai mắt sáng bừng.
Chàng trai, chiếc xe tuyệt lắm!
Khó trách Ngưu Bôn khẳng định mình có thể tông thẳng tới, đừng nói tang thi, mấy cái xe bán tải thông thường chưa chắc đã vượt qua con xe oách xà lách của cậu ta. Hơn nữa phía sau còn chất đầy hàng hóa, cảnh sát giao thông mà thấy khéo cũng phải hết hồn thổi còi đưa về phạt.
Ngưu Bôn lái xe với tốc độ cực nhanh, da người chứ nào phải sắt thép, mấy con tang thi bị tông thẳng lên trời. Ngay cả Tần Đại Lực cầm dao bổ dưa cũng phải há hốc mồm.
Mọi chuyện kiểu gì thế không biết!
Lăng Thanh theo bản năng nhìn Dịch Thành Lễ, hỏi hắn có cách nào không.
Dịch Thành Lễ mím môi định bảo chờ, kết quả Ngưu Bôn phanh gấp trước cửa chung cư, hất bay chị gái tang thi lả lướt xuống đất.
Chủ hộ xung quanh hét lớn: “Clear! Clear! Mở cửa được!!!”
Dịch Thành Lễ lập tức ra hiệu cho Đại Lực với Mãng Tử chuẩn bị, bản thân hắn sắm cho mình cái rìu mini, liên lạc qua bộ đàm chỉ huy Tiểu Giả mở cửa.
Cửa sắt lớn phía Đông chung cư Mạn Cáp Đồn dần được nâng lên, chiếc xe tải màu đỏ kéo theo chiếc Audi của cô Lương bước vào, chậm rãi dừng trước đài phun nước.
Chẳng thèm quan tâm Đại Ngưu sống hay chết, Dịch Thành Lễ vội vàng kêu Tiểu Giả ngắt điện, Đại Long Đại Lực hợp sức đóng cửa.
Vương Xuân Phát sợ chết không tới nhưng cái khóa hình chữ U của ông ta lại vững vàng treo trên cửa sắt, vì sự an toàn của bọn họ cống hiến hết mình.
Chỉ có thể nói khóa hữu dụng hơn người.
Ngưu Bôn bị Lăng Thanh ấn chặt lên ghế không cho động dậy. Cậu ta không dám nhúc nhích, chờ Lăng Thanh bê chậu nước lớn đổ quanh xe tải rồi lại phun thuốc khử trùng, tròn năm phút mới cho cậu ta xuống xe.
Hai chân vừa chạm đất, Ngưu Bôn cảm giác được mình quay về nhân gian, đầu gối mềm nhũn quỳ thẳng xuống sàn.
Lúc này Dịch Thành Lễ mới phát hiện Ngưu Bôn (*) trong tên cậu ta là bốn con trâu nặng hơn mấy tấn nhưng người thật lại khá gầy yếu, Tần Đại Lực chỉ cần dùng một tay là có thể nâng gọn.
(*) Ngưu Bôn – 牛犇, chữ 犇 được ghép từ ba chữ 牛, cộng cả hai chữ vào là 4 con trâu.
“Không sao chứ?” Lăng Thanh nhanh chóng lên thăm hỏi, vừa xịt thuốc khử trùng vừa vỗ vai cậu ta: “Bị thương không?”
Ngưu Bôn lắc đầu: “Anh Lăng, anh xịt thuốc vào mồm tôi.”
“À, xin lỗi.” Lăng Thanh dừng tay, Ngưu Bôn đột nhiên tiến lên định ôm anh một cái.
Sau giấc mơ kinh hồn khiếp vía, Lăng Thanh sợ nhất là tiếp xúc với sinh vật cùng giới, Dịch Thành Lễ tinh ý hiểu ra trực tiếp đứng giữa anh và Ngưu Bôn, hơn nữa còn thản nhiên nhận lời cảm ơn của cậu ta.
Kết quả Ngưu Bôn ngạc nhiên hỏi: “Anh là ai?”
Dịch Thành Lễ suy nghĩ một lát rồi đáp: “Ông chủ.”
Lăng Thanh: Vại dưa chua, có hiểu không?
Dịch Thành Lễ: Ông chủ, có hiểu không?