Chương 634: Thiếu
Editor: ChieuNinh_dd.LQD
Từ biệt người Sở gia xong, Sở Chước bọn họ liền đi về phía Hồ Cổ Đàm.
Đã từng là bí cảnh Hồ Cổ Đàm mười năm mở ra một lần.
Từ sau khi Sở Chước bọn họ nhận được truyền thừa bí cảnh Hồ Cổ Đàm, bí cảnh Hồ Cổ Đàm không còn mở ra cho đối ngoại nữa.
Nghe nói tại một cái mười năm cuối cùng, khi đến ngày bí cảnh Hồ Cổ Đàm mở ra đã đến, đông đảo người tu luyện theo thói quen mà đuổi tới bên Hồ Cổ Đàm, chuẩn bị tham gia bí cảnh Hồ Cổ Đàm khảo nghiệm, nhưng mà bí cảnh Hồ Cổ Đàm lại không đúng hạn mở ra. Lúc đó đã dọa một đám người tu luyện sợ hãi, thậm chí kéo những thế lực nhãn hiệu lâu đời ở đại lục Quảng Nguyên ra, không ngừng mà tra xét bí cảnh Hồ Cổ Đàm vì sao không mở ra.
Khi trên đại lục Quảng Nguyên có một cái bí cảnh toàn diện mở ra đối ngoại, là nơi rèn luyện của đông đảo người tu luyện, nếu như bí cảnh Hồ Cổ Đàm không buông ra, là một sự kiện vô cùng đáng tiếc.
Cuối cùng, bọn họ đương nhiên không thể tra xét ra cái gì.
Nhưng mà bọn họ suy đoán, có lẽ truyền thừa bí cảnh Hồ Cổ Đàm đã sớm bị người khác đoạt được, sau khi hoàn thành sứ mệnh của nó, bí cảnh liền không hề mở ra nữa, thậm chí có người hoài nghi, có phải người nọ có được truyền thừa xong, sau đó cũng được bí cảnh nhận chủ, nên đã mang đi hay không.
Đương nhiên, sau đó mấy thế lực nổi danh lâu đời chứng minh, bí cảnh Hồ Cổ Đàm vẫn còn ở, lại cũng sẽ không mở ra đối ngoại nữa.
Thời điểm mới đầu, mỗi cách mười năm vẫn là có người tu luyện chưa từ bỏ ý định mà đi vào Hồ Cổ Đàm, muốn nhìn xem có thể có kỳ tích phát sinh hay không, lỡ như bí cảnh Cổ Đàm Hồ ngày nào đó lại mở ra thì sao?
Nhưng mà mười năm qua đi, hai mươi năm qua đi, ba mươi năm qua đi……
Một trăm năm qua đi, hai trăm năm qua đi, bí cảnh Hồ Cổ Đàm vẫn không động tĩnh như cũ.
Nhóm người tu luyện đại lục Quảng Nguyên rốt cuộc hiểu rõ, là bí cảnh Hồ Cổ Đàm sẽ không mở ra.
Vì thế dần dần, đã không còn có người tới Hồ Cổ Đàm bên này, liên quan trấn Cổ Đàm bên Hồ Cổ Đàm cũng dần dần xuống dốc, cuối cùng biến thành một cái trấn nhỏ không người.
Trấn Cổ Đàm vốn chính là dựa vào Hồ Cổ Đàm mà tồn tại, trên trấn linh khí loãng, không có tài nguyên tu luyện gì, cũng chỉ có mỗi cách mười năm khi Hồ Cổ Đàm mở ra, hấp dẫn người tu luyện tiến đến tìm nơi ngủ trọ giao dịch, tích góp nhân khí.
Hiện giờ không có bí cảnh Hồ Cổ Đàm, người tu luyện không hề tới nơi đây, thậm chí ít có người đi qua, dần dà, trấn nhỏ này cũng không còn tồn tại nữa.
Khi Sở Chước bọn họ từ xuyên chiến hạm đi xuống, đi ngang qua trấn Cổ Đàm, phát hiện trấn Cổ Đàm đã không có bóng người.
Địa phương vốn về trấn Cổ Đàm, chỉ để lại một ít phòng ốc dàn giáo bị hong gió, bị năm tháng chôn vùi.
Tiếp theo bọn họ đi đến Hồ Cổ Đàm, phát hiện dọc theo đường đi không nói người, ngay cả con yêu thú cũng chưa nhìn thấy, không nghĩ tới Hồ Cổ Đàm hoang vu đến tận đây.
Gồ nước Hồ Cổ Đàm bình tĩnh mà thanh triệt, bên hồ hoa cỏ tươi tốt, hoang vu hai trăm năm, đối với nó cũng không ảnh hưởng.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ lấy ra cánh hoa cây phàn lê Kính đưa cho bọn họ.
Đưa linh lực vào cánh hoa lê, mặt nước Hồ Cổ Đàm bình tĩnh bắt đầu kích động lên, thực mau liền xuất hiện một con đường đi thông xuống đáy hồ, cuối đường là một cái thông đạo không gian, thông tới bí cảnh Hồ Cổ Đàm.
Mấy người đi vào, tiến vào thông đạo không gian, sau đó mặc cho nó kéo bọn họ đến nơi truyền thừa Cổ Đàm Hồ.
Trước phòng nhỏ nơi truyền thừa Hồ Cổ Đàm, cây phàn lê vẫn nở hoa không tàn như cũ, hoa lê trắng tinh bay bổng theo gió, đẹp đến tựa như ảo mộng.
Dưới tàng cây hoa lê, là một đạo bóng dáng ngưng thật, tay áo rộng lưu vân, tóc đen cao búi, mặt mày trầm ngưng, an tĩnh mà nhìn chăm chú bọn họ, trong lúc hoảng hốt, phảng phất như làm cho người ta đặt mình trong thời kì thượng cổ, nhìn đến đại năng cường đại nhất trong Nhân tộc thời kỳ thượng cổ.
Phong hoa tuyệt mỹ, khiến người say mê
Sở Nguyên Thương rất có hứng thú mà đánh giá thần niệm vị đại năng Nhân tộc thời kỳ thượng cổ lưu lại.
Hiện giờ hắn đã ngưng thần hồn tụ, có được ba hồn sáu phách hoàn chỉnh, nếu như người không rõ ràng lắm, còn tưởng rằng đây là một người tu luyện sống sờ sờ. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don=ChieuNinh
Thời kỳ thượng cổ, đó là một thời đại tụ tập Bách tộc, Thần tộc, Nhân tộc cùng thần thú, đại yêu thú, đại năng các tộc xuất hiện lớp lớp, xuất sắc ngoạn mục, thiên tài địa bảo vô số, dẫn tới hậu nhân hướng về không thôi.
Nhân tộc sinh hoạt ở thời đại ấy là may mắn, đồng dạng cũng là bất hạnh.
Nhân tộc nỗ lực mà sinh tồn ở trong kẽ hở, có được được tư chất trời ưu ái, lại cũng đã chịu các tộc áp chế, gian nan mà trưởng thành.
Mà mỗi một đại năng Nhân tộc có thể gánh lên gánh nặng quật khởi Nhân tộc, đều vô cùng ưu tú.
Đời trước của Kính —— Kính Trạch Quân, đó là một tồn tại khiến người ta hướng về không thôi.
Kính nhìn đến bọn họ, thần sắc vẫn bình tĩnh lạnh nhạt nội liễm như cũ, không vì vật hỉ, không