Chương 632: Thiếu
Editor: ChieuNinh_dd.LQD
Sau khi mấy con thần thú đến từ Hồng Mông rời đi, Bạch Ly Sơn đột nhiên trở nên thanh tịnh rất nhiều.
Rõ ràng Bạch Ly Sơn cũng không thiếu cái gì, thú trên núi càng là không ít, nhưng trong khoảng thời gian này, mấy con thần thú mỗi ngày vui vẻ khắp nơi ở trong núi Bạch Ly, mang theo một đám thú Bạch Ly Sơn lăn lộn khắp nơi, lăn lộn ra không ít chuyện, nơi nào cũng bị làm cho làm ầm ĩ.
Giờ đây khi bọn hắn đột nhiên rời đi, Bạch Ly Sơn đột nhiên thanh tịnh lại.
Trong lòng Sở Chước cũng có vài phần phiền muộn.
Bích Tầm Châu rời đi ở trong vòng đoán trước của nàng, từ sau khi biết được Bích Tầm Châu trải qua, nàng liền biết Tầm Châu ca sớm hay muộn gì cũng có một ngày phải rời khỏi, đi làm chuyện hắn muốn làm. Bọn họ không có quyền lực trói buộc hắn, cho dù khế ước cũng không thể, mà đã đi lên con đường một cường giả Bích Tầm Châu cũng không muốn lại tránh ở phía sau bọn họ, tìm kiếm người khác che chở.
Tiếp theo là Huyền Uyên.
Có lẽ về sau mấy đồng bọn bên người nàng, cũng sẽ từng người rời đi, nàng sớm hay muộn gì cũng phải làm quen.
Thiên hạ này không có buổi tiệc nào mà không tan.
Sở Chước than nhẹ một tiếng, rồi lại nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm tình, bắt đầu tìm hiểu tình huống hậu duệ Thần tộc, vì làm chuẩn bị cho chiến đấu đã sắp đến.
Giữa Bách tộc cùng Thần tộc, sớm hay muộn cũng có một trận chiến.
Trở lại phía sau núi Bạch Ly, Phong Chiếu đi tới đỉnh núi Bạch Ly bận rộn một trận, hơn nữa cũng mang Phong Ly đi theo.
Hắn là giới thiệu Phong Ly như thế này cho Kim Ô và đám thú Bạch Ly Sơn: “Đây là Phong Ly, tiểu đệ ta nhận, tiểu nhi tử của nương ta. Về sau các ngươi có chuyện gì, cứ việc tìm hắn.”
Phong Ly, tiểu đệ của lão đại, tiểu nhi tử Bạch Ly đại nhân, thực lực cường hãn, thoạt nhìn thực ngoan…… Chẳng phải là hiệp sĩ đội nồi dùng càng tốt hơn Trường Thừa?
Nháy mắt, đám thú Bạch Ly Sơn càng nhiệt tình với Phong Ly.
Phong Ly cũng không phụ bọn họ trọng vọng, là người thực đáng tin cậy —— thực lực khủng, rất dễ lừa, bọn họ rất hoan nghênh Phong Ly lưu lại Bạch Ly Sơn, tương lai lão đại đi vắng, Phong Ly chính là đại biểu đối ngoại của Bạch Ly Sơn, xem ai còn dám khinh thường tới Bạch Ly Sơn.
Ừ, tuy rằng cũng không ai dám coi khinh Bạch Ly Sơn.
Nơi Phong Ly cần đi đã được an bài xong rất nhanh, cũng bởi vì có Phong Ly tọa trấn, Phong Chiếu rốt cuộc có thời gian rảnh, mỗi ngày chạy tới chỗ Sở Chước vô cớ gây rối, Sở Nguyên Thương nhìn thấy thì rất muốn quăng hắn ra ngoài.
Đừng tưởng rằng những con thần thú đó rời đi rồi, thì không còn ai quấy rầy bọn họ, còn có hắn nhạc phụ này ở đây.
Ngay lúc Sở Nguyên Thương mỗi ngày đều nhìn không vừa mắt con tiểu yêu thú làm ổ ở trong lòng ngực khuê nữ kia, nghĩ xem có nên mang khuê nữ về Tuyết Vụ Đảo hay không, Phong Chiếu đột nhiên thu được tin tức đến từ Linh thế giới.
“Tin tức của Kính?” Sở Chước rất đỗi ngạc nhiên mà nói.
Phong Chiếu cầm một khối Minh Không Thạch trong tay, trên mặt lộ ra thần sắc ý vị không rõ, cười nói với nàng: “Đúng vậy.”
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghe tin mà đến giật mình hỏi: “A Kính làm sao vậy?”
Huyễn Ngu trên đỉnh đầu đội một con dị chuột lông đỏ, cũng cứ ngơ ngác mà chạy tới theo.
Đám người Huyễn Ngu, Huyền Ảnh và Hỏa Lân không quen thuộc đối với “Kính”, nhưng mà bọn họ trước kia đã nghe nói qua, khi Sở Chước rèn luyện ở đại lục Quảng Nguyên Linh thế giới, từng đến qua một cái bí cảnh kêu là Hồ Cổ Đàm thượng cổ, ở nơi đó gặp được một sợi thần niệm chủ nhân bí cảnh lưu lại, sợi thần niệm kia đã sinh ra linh thức của riêng mình.
Thần niệm liền kêu là “Kính”.
“Aiz, chính là cái thần niệm được con rể dùng Định Hồn Châu ngưng tụ thần hồn à?” Sở Nguyên Thương vuốt cằm: “Hai đứa còn có liên hệ?”
Sở Nguyên Thương đối với đoạn quá khứ này của Sở Chước cũng khá rõ ràng.
Hắn cũng đã từng đi qua đại lục Quảng Nguyên, nghe nói qua bí cảnh Hồ Cổ Đàm, đáng tiếc hắn ở đại lục Quảng Nguyên không bao lâu, tự nhiên không có cơ hội đi bí cảnh Cổ Đàm Hồ, thực mau đã rời đi.
Phong Chiếu cầm một quả Không Minh Thạch, đọc ra tin tức bên trong.
Không Minh Thạch là hắn cho Kính, năm đó khi bọn họ rời đi bí cảnh Hồ Cổ Đàm, hắn từng nhận lời với Kính, nếu như y ngưng tụ thành ba hồn sáu phách, sẽ trọng tố thân thể cho y. Vì làm Kính có thể liên hệ được với hắn, cũng lén để lại một quả Không Minh Thạch cho y.
Chỉ có Không Minh Thạch mới có thể làm lơ không gian hai giới mà đưa tin cho hắn. ChieuNinh:{}[email protected]#$ &^* @lequydonD^d^l^q^d
Mấy năm nay, Kính vẫn luôn không truyền tin tức đến, Phong Chiếu cũng không hỏi đến tình huống của y.
Nào biết đâu đột nhiên, Kính liền gửi tin tức cho hắn.
Chờ hắn đọc xong, Phong Chiếu nói với Sở Chước: “Kính nói hiện tại hắn đã thành công ngưng tụ ra ba hồn sáu phách, hy vọng ước định năm đó còn tính. Tiếp theo, hắn có chuyện muốn nói cho chúng ta biết.”
Năm đó ước định, tự nhiên là Phong Chiếu đáp ứng giúp y trọng tố thân thể.
Kính tuy rằng có thể ngưng tụ ra ba hồn bảy phách, nhưng không có thân thể, hiện tại y chỉ có thể được gọi là một cái thần hồn hoàn chỉnh, không cách nào đắp nặn thân thể cho mình, trừ phi y đi tới đoạt xá một người tu luyện, lợi dụng thân thể người tu luyện đắp nặn thân