Chương 619: Thiếu
Editor: ChieuNinh_dd.LQD
Nơi làm tổ của Vũ Long ở vùng Canh Bắc Vô Quy Hải, nơi đó gọi chung là Băng Thúy.
Khi tiến vào vùng Băng Thúy, chung quanh nhiệt độ không khí chợt giảm xuống, trên mặt biển xa xa liền có băng nổi vụn vặt bay tới, chỗ xa hơn nơi trời nước nối tiếp nhau, ẩn ẩn hiện ra băng quang màu xanh, giống như cực quang, lại càng xinh đẹp hơn cực quang.
Long Uyên chỉ vào nơi băng lam quang chỗ trời nước nối liền nói: “Nơi đó chính là vùng Băng Thúy.”
Trong không khí lạnh lẽo thấm vào làn da, làm người ta cảm giác được một cách chân thật sự rét lạnh ở Băng Thúy, giống như sinh sống ở nơi này chính là sinh linh thuộc tính băng lạnh vô cùng, bọn họ thói quen hàn ý nơi này, tu hành tại nơi đây, càng là làm ít công to.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ đã phủ thêm đấu bồng giữ ấm, một bên nhìn xung quanh Băng Thúy, một bên nói thầm: “Chẳng trách Tầm Châu ca cũng không chịu rời đi, nơi này thật ra lại thích hợp huynh ấy tu hành.”
Long Uyên liếc y một cái, hiện giờ hắn đã biết vị Bích Tầm Châu kia là một con Bích Ngọc Băng Nhện cấp mười hai, cũng không phải là thần thú, còn như vì sao có thể lưu lại ở Vô Quy Hải, mà không bị Long tộc khác xua đuổi đi ra ngoài, hiện tại hắn cũng không rõ lắm. Có lẽ là Long tộc cũng không để yêu thú cấp mười hai vào mắt, lại là một con Vũ Long vị thành niên mang về, cho nên chúng long cũng không để ở trong lòng, thế cho nên rồng biết tin tức về Bích Tầm Châu cũng không nhiều.
Tiến vào Băng Thúy sau đó không lâu, bọn họ đã bị Vũ Long hoạt động vùng Băng Thúy ngăn lại.
Vũ Long tuy rằng không có tính tình hỏa bạo giống như Long tộc khác, ở trong Long tộc có vẻ càng lý trí, nhưng Vũ Long này là một tiểu tử tuổi trẻ khí thịnh, thoáng bị người ta vừa trêu chọc thì bị máu nóng xông lên đầu.
Long Uyên đang chuẩn bị thuyết minh ý đồ đi đến, nào biết Phong Ly đột nhiên một tay bóp ở trên yết hầu của hắn.
Long Uyên: “…………” Lại nữa rồi! Hy vọng Vũ Long lý trí chút.
Nhưng mà hiển nhiên hy vọng của Long Uyên lại muốn tan biến.
Tiểu tử Vũ Long nhìn thấy một màn này, thì giận tím cả mặt, lật tay xuất hiện một thanh trường cung băng màu xanh, mũi tên chỉ mọi người trên lưng Huyền Vũ, tức giận nói: “Đám trộm các ngươi, còn không buông hắn ra?”
Hỏa Lân tuy rằng bị làm cho có chút ngốc, nhưng thấy tình huống này thì làm sao buông tha cơ hội, tức khắc cười sáng láng một tiếng, phi thân đứng lên, đánh qua Vũ Long kia.
Vũ Long cảm giác được hơi thở Long tộc trên người nàng, vừa tức lại giận, đã nhận định con rồng này thế nhưng liên hợp với ngoại tộc tàn sát Long tộc, xuống tay càng thêm sắc bén.
Sở Nguyên Thương đã muộn một bước, nhịn không được nói thầm: “Sao chỉ tới có một con rồng?” Cũng không đủ cho bọn họ chia.
Hắn nói vừa ra, nơi xa liền truyền đến vài tiếng rồng ngâm.
Ngay sau đó, chân trời lại bay tới mấy con Vũ Long.
Vũ Long có được vảy Băng Lam, ngay cả râu rồng đều là Băng Lam, toàn thân giống như khắc băng, mỹ lệ cực kỳ. Nhưng mà bắt mắt nhất, vẫn là đôi lông cánh Băng Lam trên lưng Vũ Long kia, tương liên cùng xương sống lưng, khi mở ra, kéo ra một đạo vũ quang băng lam huyễn lệ.
Long tộc là một loại sinh linh vô cùng mỹ lệ.
Vũ Long này là nhất.
Đám người Sở Chước kinh ngạc cảm thán mà thưởng thức đám long tộc này, nhưng mà nhóm Vũ Long hiển nhiên không cảm giác được bọn họ thưởng thức, nhìn thấy hai con rồng đánh vào với nhau, lại thấy Long Uyên bị khống chế, cũng cho rằng là đặc biệt chạy tới gây sự đánh nhau, không nói hai lời liền giết qua. ChieuNinh tại:
Sở Nguyên Thương rốt cuộc có đối thủ, cười ha ha, phóng lên trời, chém ra ngân thương.
Tiếp theo Bạch Hiên, Huyền Ảnh, Sở Chước, Phong Ly cũng bị cuốn vào trong chiến đấu.
Long Uyên nhìn mà vô cùng bất đắc dĩ, hắn xoa yết hầu, ngay cả ngăn cản cũng lười, loại thời điểm này, hắn đã hiểu rõ, cứ để cho bọn họ đánh đã ghiền trước đi rồi lại nói.
Đối thủ của Sở Chước là một Vũ Long Hóa Thần Cảnh hậu kỳ.
Băng cùng Thủy đan chéo, thoáng hiện ra ở trên người bọn họ, cực hạn của thủy là băng, cuối băng là thủy, hai người đánh đến không phân cao thấp, không bao lâu, trên người của cả hai đều thêm miệng vết thương mới.
Sở Chước hai mắt sáng lấp lánh, chiến ý lẫm liệt.
Vũ Long tự nhiên cũng không sợ, nhưng trong lòng vẫn nhịn không được nói thầm, cảm thấy nhân tu này có chút quen mắt, đặc biệt là ngạch ấn sao năm cánh giữa ấn đường của nàng, giống như nghe các trưởng bối trong tộc nói, có được loại ngạch ấn sao năm cánh này, trong Hồng Mông, chỉ có một người……
Đột nhiên nghĩ đến cái gì, Vũ Long kịp thời dừng tay.
Hắn không chỉ có dừng tay, hắn cũng hét lớn một tiếng: “Các ngươi đều dừng tay cho ta.”
Đáng tiếc Vũ Long này không phải thực lực mạnh nhất trong đám rồng này, mấy con rồng khác làm gì mà nghe lời hắn, sớm đã đánh đỏ mắt được chưa?
Ngược lại là Sở Chước lại muốn động thủ, Vũ Long kia căn bản không thèm đánh với nàng, Sở Chước đành phải tiếc nuối mà đi