Chương 614: Thiếu
Editor: ChieuNinh_dd.LQD
Muốn đi Vô Quy Hải, cần đi qua Bắc Minh U Hà, cũng là địa bàn của bộ tộc Huyền Vũ.
Khi sắp đến khu vực Bắc Minh U Hà, Huyền Uyên được Huyền Ảnh ôm nhịn không được mở miệng nói: “Chủ nhân, có thể đi U Hà hay không, đệ nhớ Huyền Thông thúc.”
Sở Chước sờ sờ đầu nó, cười nói: “Đi thôi.”
Trên thực tế, khi biết được bọn họ muốn đi qua Bắc Minh U Hà, Sở Chước cũng muốn đi bái phỏng tộc Huyền Vũ, để cảm tạ ân che chở năm đó của Huyền Thông đối với Huyền Uyên.
So với tộc Phượng hoàng hoa lệ cao ngạo, tộc Bạch Hổ hoạt bát hiếu chiến, Long tộc tính bài ngoại kiêu hãnh, thì tộc Huyền Vũ thật sự là người hiền lành rộng lượng, bọn họ đối với những sinh linh xông lầm vào Bắc Minh U Hà chưa bao giờ keo kiệt mà dành cho thiện ý lớn nhất, đến thế nào thì đi như thế ấy, chưa bao giờ sẽ nói cái gì, thậm chí bị người ta đánh tới cửa, cũng chỉ là thản nhiên trồi lên từ U Hà, đánh gia hỏa chạy đến địa bàn của bọn họ ra bên ngoài thôi, rất ít khi sẽ nổi lên xung đột với người khác.
Đối với bọn họ có được phòng ngự mạnh nhất mà nói, luận đánh nhau bọn họ cũng không sợ ai.
Tộc Huyền Vũ ở trong thần thú là có tiếng tính khí tốt, rất nhiều nhân tộc đều thích lui tới cùng bọn họ.
Nhưng mà Huyền Vũ tộc có một khuyết điểm, bọn họ thật sự là rất trạch, có thể ngủ ở tại một chỗ chính là mấy trăm năm hơn một ngàn năm không chuyển ổ, đây là tộc Bạch Hổ hoạt bát hiếu động không thể tưởng tượng, cho nên địa phương mà rất nhiều Bạch Hổ con không thích đi nhất, chính là Bắc Minh U Hà.
Năm đó ngày sinh nhật của Phượng chủ, Huyền Thông cũng từng mời Sở Chước đến Bắc Minh U Hà làm khách, bởi vì mấy năm nay có rất nhiều chuyện, không phải vội vàng tu luyện, chính là vội vàng tìm người, vẫn luôn không có thời gian đi qua, lần này thật ra là một cơ hội.
Vì thế ở khi đi qua khu vực Bắc Minh U Hà, bọn họ đặc biệt dừng lại, đi đến hướng U Hà.
Sinh linh trên Hồng Mông, nói đến khu vực Bắc Minh, đầu tiên sẽ nghĩ đến U Hà.
U Hà đương nhiên không phải cái loại sông phổ biến về mặt ý nghĩa, trên thực tế, nó mênh mông như biển, giống như biển nhìn không tới cuối cùng, chất nước trong veo, thường xuyên có thể nhìn thấy con thuyền rời bến.
Nhưng mà, đây cũng không phải là U Hà chân chính, nếu không có người dẫn đường, căn bản tìm không thấy lối vào U Hà.
Bờ U Hà có một tòa thành tu luyện.
Sinh sống trong thành tu luyện hơn phân nửa đều là nhân tu, cũng có một vài yêu tu, hết thảy đều là người tu luyện được Huyền Vũ che chở, bọn họ được tộc Huyền Vũ che chở, đối với bộ tộc Huyền Vũ cũng trung thành tận tâm, mỗi một người muốn đi vào U Hà, nhất định phải trải qua được bọn họ khảo nghiệm, do bọn họ tự mình dẫn đường, mới có thể đi vào U Hà chân chính, nếu không chỉ có thể chuyển tới chuyển lui tại phiến hải vực nhìn không tới cuối cùng này, không tìm được lối vào.
Sở Chước bọn họ tiến vào thành tu luyện, liền đi thẳng đến bến cảng.
Bên cạnh bến tàu có rất nhiều con thuyền neo đậu, to to nhỏ nhỏ, người xem mà hoa cả mắt.
“Ngồi chiếc thuyền nào mới có thể đi U Hà nha?” Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn xem quáng mắt.
Bạch Hiên tiến lên nói: “Việc này giao cho ta thôi, ta từng đi qua U Hà.”
Làm người trẻ tuổi trong bộ tộc Bạch Hổ, Bạch Hiên so với nhóm Bạch Hổ cùng thế hệ khác thì đáng tin cậy hơn, đều từng du chuyển qua vài địa bàn thần thú, đây cũng là nguyên nhân Phong Chiếu mang hắn theo trên người.
Bạch Hiên chọn một con thuyền vô cùng tầm thường ở trên bến tàu, con thuyền thoạt nhìn rất cũ kỹ, trông coi thuyền là một nam nhân trung niên hàm hậu. Cũng không biết Bạch Hiên nói thầm cái gì cùng hắn, trên mặt nam nhân trung niên đó lộ ra thần sắc cung kính, thỉnh bọn họ lên thuyền.
“Cứ như vậy?” Mặc Sĩ Thiên Kỳ có chút choáng váng.
Những người khác cũng hiếu kỳ đánh giá nam nhân trung niên cùng con thuyền dưới chân, thuyền này thật sự là rất cũ, làm cho người ta hoài nghi có thể thừa nhận sóng gió trên mặt biển hay không.
Bạch Hiên cười nói: “Trước kia ta đã tới U Hà một lần, ngồi thuyền cũng là của vị này.”
Chủ thuyền đó nghe xong, trên mặt tươi cười vô cùng hàm hậu: “Đúng vậy, ta cũng nhớ rõ vị công tử này, không nghĩ tới đã cách nhiều năm, còn có thể gặp lại công tử. Chư vị hẳn là lần đầu tiên đến U Hà nhỉ? U Hà chúng ta có rất nhiều tài nguyên phong phú, nơi phong cảnh tuyệt đẹp, không có nguy hiểm gì, mọi người cũng sẽ thích U Hà ngay thôi.”
Nói xong, trên mặt nam tử trung niên lộ ra vẻ kiêu ngạo, hiển nhiên ở trong lòng hắn, U Hà là tốt nhất. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don=ChieuNinh
Sở Chước cảm thấy hứng thú hỏi một ít chuyện về U Hà, nam nhân trung niên nhất nhất hồi đáp, nhìn như kể lại, kỳ thực thứ hữu dụng lại không có bao nhiêu, cũng không để lộ ra một ít tình huống chân thật của U Hà.
Sở Chước mỉm cười, người không thể nhìn tướng mạo, người hàm hậu không nhất định đều là rất thành thực.
Thuyền rời khỏi bến tàu, bồng bềnh lay động đi tới ở trên mặt biển.
Mặt biển bình tĩnh dần dần nâng lên gợn sóng.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng mấy con tiểu động vật Huyễn Ngu đều có chút lo