Chương 613: Thiếu
Editor: ChieuNinh_dd.LQD
Khi Bạch Hiên biết được lữ hành Long đảo lần này mình cũng có phần, thì vô cùng cao hứng.
Cho dù chỉ là làm một người dẫn đường, cũng tốt hơn đám Bạch Hổ con bị Phong Chiếu nhấn trở về tu luyện. Tuy nói đám Long tộc ở Long đảo không hề thân thiện, nhưng tộc Bạch Hổ vẫn luôn không biết sợ hãi là gì sẽ sợ bọn họ sao? Đương nhiên là náo nhiệt thế nào thì tới thế đó rồi, cho nên lần này có thể đi Long đảo cùng Sở Chước, trở thành mục tiêu mỗi con Bạch Hổ con.
Ngay cả hai đứa tiểu Bạch Hổ nhà Bạch Húc cũng đến tham gia giúp vui.
Bọn nó lăn lộn thành một cục ở trước mặt Sở Chước, sau đó chấp hai cái móng ngồi xuống ở trước mặt nàng, kêu ngao ô ngao ô với nàng, ý đồ bán manh làm cho nàng mềm lòng.
Sở Chước ngồi ở chỗ kia, cười tủm tỉm nhìn, vươn tay sờ sờ đầu lông xù bọn họ, cuối cùng vẫn không đáp ứng.
Phong Chiếu bụng dạ nham hiểm xách hai đứa nhóc Bạch Hổ dám can đảm chạy hầu bán manh đi rồi.
Bạch Hổ tể nhi bán manh không thành công, liền cong mông, bước bốn cái chân lông ngắn, nhanh chóng chạy đến sơn cốc đi tìm cha bọn nó, hai đứa lẻn đến trên vai cha mình, ngươi ngao một tiếng ta ngao một tiếng, cáo trạng với hắn.
Bạch Húc nghe xong lời hai nhi tử nói, thì kinh ngạc: “Chước đại nhân muốn đi Long đảo?”
Hai Bạch Hổ con ngao ô đáp lời, cũng lăn đến trong lòng cha già làm nũng, tỏ vẻ cũng muốn đi theo Sở Chước đến Long đảo, các ca ca tỷ tỷ khác đều đi, bọn họ cũng muốn đi, đi mở mang kiến thức.
Bạch Húc ha ha một tiếng, không để ý tới hai đứa nhóc con, đứng dậy đi tìm Sở Chước.
Khi hắn đến cung điện Sở Chước bọn họ cư trú, thì thấy một đám người đang thương lượng chuyện xuất phát, Bạch Hiên ngồi ở trong đó, tuy rằng cố gắng duy trì hình tượng vẻ ngoài nam thần, nhưng hai mắt sáng lấp lánh, hiển nhiên việc này cũng là nóng lòng muốn thử.
Cũng phải thôi, không người nào của tộc Bạch Hổ đối với loại chuyện có thể quang minh chính đại trổ tài so dũng khí mà không có hứng thú, nếu không phải hắn hiện tại lớn tuổi, lại phải tọa trấn ở Phong Vân Lâm Hải, cũng muốn chạy tới lại đánh một trận với đám Long tộc kia—— dù sao đánh hỏng cũng là Vô Quy Hải, cũng không phải địa bàn Bạch Hổ bọn họ.
Nhìn thấy Bạch Húc, Sở Chước đứng lên, cười nói: “Bạch Húc đại nhân tới đúng lúc, chúng ta dự tính ngày mai đi Vô Quy Hải.”
Bạch Húc lo lắng hỏi: “Đám Long tộc Vô Quy Hải kia cũng không thân thiện, cần ta đi cùng với ngài không?”
“Không cần, có A Chiếu rồi.” Sở Chước cảm tạ bọn họ bảo hộ, nhưng mà không cần bọn họ che chở mình giống như bảo hộ ấu tể.
Bạch Húc nhìn về phía Phong Chiếu, nghĩ đến thực lực của Phong Chiếu tăng mạnh từ Thời Chi Hạp trở về, ngay cả hắn hiện tại cũng nhìn không thấu tu vi hiện tại của nó như thế nào, trong lòng hiểu rõ, mấy lão gia hỏa bọn họ cộng lại cũng không đủ cho Phong Chiếu miễu sát, nên cũng yên tâm. Nhưng mà, đối với thực lực của Phong Chiếu vì sao có thể tăng trưởng đến tình cảnh khủng bố như thế ở trong khoảng thời gian ngắn, nhóm Bạch Hổ đều tò mò.
Thời Chi Hạp tuy rằng quỷ bí khó lường, nhưng cũng không có biện pháp làm cho người ta chỉ ngắn ngủn mười mấy năm mà tu vi tăng trưởng đến tình cảnh đáng sợ như thế.
Thừa dịp trước khi bọn họ xuất phát, Bạch Húc kêu Phong Chiếu theo, thuận tiện quăng hai nhi tử quấn người của mình cho Sở Chước.
Đi đến địa phương nào đó trong chỗ sâu Lâm Hải, Bạch Húc vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Tiểu Chiếu, tu vi của con làm sao lại thế này? Chẳng lẽ…”
“Không có.” Phong Chiếu vô cùng hờ hững ngăn lại hắn miên man suy nghĩ: “Ta vẫn chưa sử dụng cấm thuật gì tăng trưởng tu vi, ta lại không ngu.” Hắn thật vất vả mới có thể cùng với Sở Chước, nên vô cùng quý trọng, tự nhiên không thể làm ra chuyện ngu xuẩn tự hủy căn cơ.
“Vậy..”
Phong Chiếu nhìn nhìn hắn, trên mặt đột nhiên lộ ra thần sắc có chút ngượng ngùng.
Bạch Húc kéo kéo da mặt, trong lòng hiện lên dự cảm bất ổn nào đó.
“Ta và Chước Chước song tu, lúc ấy nàng bị thời gian nguyền rủa, ta vừa vặn nhận được lực lượng quy tắc thời gian trong cơ thể nàng, nhìn trộm được quy tắc thời gian…” Dđlequydon&ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
Hắn nói hai ba câu mọi chuyện phát sinh ở hành lang gấp khúc thời gian cho y.
Trên mặt Bạch Húc lộ ra thần sắc như bị sét đánh trúng.
Đối với nhóm Bạch Hổ mà nói, Tư Túc Phất Chước là ân nhân của bọn hắn, là tiền bối đáng giá kính trọng, cho dù Sở Chước sau chuyển thế tu vi cũng không cao, nhưng tôn trọng nên có cũng không thiếu, nhóm Bạch Hổ cũng sẽ không cả gan làm loạn đến chạy tới dùng tham linh thuật dò xét tình huống của nàng, thế cho nên căn bản không phát hiện hai người thế nhưng lại đã song tu.
Lại còn là bị một tên tiểu bối trong tộc Bạch Hổ bọn họ ủi, quả thực chính là đại nghịch bất đạo.
Bạch Húc bị sét đánh qua đi, nhịn không được nghĩ đến một vấn đề: “Bạch Ly biết chưa… không đúng,