Chương 612: Thiếu
Editor: ChieuNinh_dd.LQD
Trở lại Đông Đô Phong Vân Lâm Hải chỉ mới mấy ngày, Sở Nguyên Thương từ chỗ bằng hữu thu được tin tức về mấy người Tuyết Vụ Đảo.
“Trần Dao tộc Dao Quang còn tại Tây Kính, núp trong một trấn nhỏ ở Tây Cảnh, nghe nói trấn nhỏ đó có chút đặc thù.” Sở Nguyên Thương nói cùng Sở Chước bọn họ tin tức thu được: “Ẩn Đăng tộc Ẩn Linh bị nhốt ở trong ổ Thiên Thủy, ở cùng với hắn còn có hai người Tuyết Thần Cung, một người thừa lại… đã ngã xuống.”
Hộ tống Sở Chước bọn họ cùng nhau tiến vào Hồng Mông chi cảnh có tất cả năm người, hai người là người Bách tộc, ba người là đệ tử Tuyết Thần Cung, nay bốn người bình an, chỉ có một người ngã xuống, tỉ lệ tổn hại này, đặt ở thế lực khác xem như không tệ rồi.
Nhưng mà Sở Nguyên Thương vẫn nhịn không được mà than thở.
Mặc kệ là Tuyết Vụ Đảo hay là Tuyết Thần Cung, đều là một tay hắn thành lập lên, Tuyết Thần Cung không nhiều đệ tử lắm, mỗi một người đều là tinh anh tinh chọn vạn tuyển, cũng là bằng hữu hậu nhân Bách tộc nhận thức quen biết, vui buồn tương quan cùng hậu nhân Bách tộc, tổn thất mỗi một người đều làm cho người ta đau lòng.
Sở Chước không biết an ủi hắn thế nào, nói: “Chúng ta đây có cần đi đón bọn họ tới đây hay không?”
Sở Nguyên Thương gật đầu: “Đã biết chỗ bọn họ đang ở, thì phải đón tới đây.” Nói xong, hắn nhìn về phía Phong Chiếu, mặc dù có chút không đáng tin, nhưng hắn cũng hiểu rõ nơi này là Đông Đô Phong Vân Lâm Hải, địa bàn tộc Bạch Hổ, dù sao cũng phải hỏi qua chủ nhân mới được.
Phong Chiếu vô cùng sảng khoái nói: “Nhạc phụ cứ đón bọn họ tới đây.”
Sở Nguyên Thương rất vui vẻ, lập tức nói: “Như thế, ta lập tức xuất phát…”
“Việc này giao cho ta thôi.” Sở Khai Hà đột nhiên nói, đánh gãy lời tôn tử nói, rồi nói với bọn họ: “Ta tiến vào Thời Chi Hạp hồi lâu, chưa từng làm cái gì cho bọn họ, mặc kệ là Bách tộc hay là A Chước, cho tới nay đều là từ Nguyên Thương bận rộn bôn ba, lão gia hỏa ta đây cũng nên ra chút lực rồi.”
Sở Khai Hà không sôi nổi như Sở Nguyên Thương, ở trong lòng mọi người, ông càng giống như một trưởng bối nhân hậu ôn hòa, một lòng vùi đầu tu hành.
Đây cũng có liên quan cùng với những gì ông trải qua, Sở Khai Hà tuy là bộ tộc Tinh Diệu, nhưng tư chất của ông kỳ thực không tốt như Sở Nguyên Thương, kế thừa được lực Tinh Diệu cũng không nhiều, lại trải qua chuyện đạo lữ, nhi tử cùng con dâu đều chết thảm, làm cho ông càng coi trọng đối với thực lực.
Khi phát hiện tôn tử mang tộc trưởng Bách tộc sau chuyển thế về đến, thậm chí dùng lực Tinh Diệu cứu sống nàng, Sở Khai Hà liền biết thực lực của tôn tử. Vì thế liền buông tay để cho hắn đi lăn lộn, vì cam đoan đừng để ngày nào đó tôn tử tự ép buộc chính mình đến chết, ông chỉ có thể không ngừng mà tu hành, làm cho mình cường đại đến có thể thành hậu thuẫn cho bọn họ, khiến người khác không thể bắt nạt bọn họ.
Cho nên năm đó ông lựa chọn đến Hồng Mông, tiến vào Thời Cho Hạp tu hành, cũng là nguyên nhân này.
Sở Nguyên Thương kỳ thực cũng không nỡ rời khỏi khuê nữ của hắn, nghe xong thì lập tức nói: “Tổ phụ, việc này liền giao cho ông, con còn phải đi chơi cùng với khuê nữ của con nữa.”
Sở Khai Hà: “……” Tôn tử này quả nhiên không tiền đồ.
Sở Nguyên Thương vui tươi hớn hở quăng chuyện này cho tổ phụ, sau đó cũng dứt bỏ luôn. ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ lequydonD^d^l^q^d
Sở Khai Hà cũng không nói cái gì, lập tức cáo từ tộc Bạch Hổ rời khỏi, chuẩn bị đi tới Tây Cảnh, đi tìm Trần Dao tộc Dao Quang trước.
Tộc Bạch Hổ từ lúc biết được thân phận của Sở Khai Hà cùng Sở Nguyên Thương —— thân nhân đời này của Sở Chước, cực kì thân thiện với bọn họ.
Nghe nói ông muốn đi làm việc, Bạch Vận thậm chí tự mình đưa ông đi.
Hành vi khác thường này, làm cho một đám Bạch Hổ con không biết chuyện nhìn xem mà sững sờ, còn bí mật bàn luận.
“Bạch Vận đại nhân thật là nhiệt tình, mọi người nói xem có phải nàng hồng loan tinh động hay không?” Bạch Sơ thích bát quái nói.
“Tu vi của ông cố Chước đại nhân thấp hơn Bạch Vận đại nhân vài cái tiểu cảnh giới, nhưng mà tu vi này đặt ở trong nhân tu cũng coi như không tệ, có thể xứng đôi với Bạch Vận đại nhân.”
“Nhưng ông cố của Chước đại nhân tuổi quá nhỏ, cũng không đến ngàn tuổi, Bạch Vận đại nhân chính là mấy vạn tuổi rồi.”
“Bạch Vận đại nhân quả thật hơi già chút, nhưng mà già thì có hương vị người già, các ngươi biết cái gì?”
……
……
Một đám Bạch Hổ con tụ cùng một chỗ hóng hớt nhiều chuyện càng nói càng kịch liệt, đám người Sở Chước đi ngang qua cũng nghe được mà đen cả mặt.
Bọn họ chưa bao giờ biết, đàn cọp con này thì ra là hoạt bát như thế, ham thích đối với bát quái các trưởng bối như thế.
Sở Nguyên Thương thì lại nghe được hưng trí bừng bừng, sáp qua nói: “Nếu Bạch Vận đại nhân coi trọng tổ phụ, bản thân ta không phản đối rồi.”
Một đám Bạch Hổ con đồng loạt vèo vèo nhìn hắn.
Một màn đó phi thường đẹp mắt, một đám nam thần nữ thần áo trắng phiêu phiêu nhìn qua, rất làm cho lòng người ta