Chương 439: Công lược Người Dị Biệt (1)
– 29147 này, một con người có thể ác độc đến thế sao?
Đột ngột bị hỏi câu này, hệ thống im lặng một chút, rồi lại như mọi lần, trả lời một câu:
– [ Hệ thống không có nghĩa vụ trả lời câu hỏi bậy bạ của tiểu thư ]
Hoàng My trầm mặc, dường như đang suy nghĩ về rất nhiều chuyện.
Thật buồn cười khi một “tử thần” lại đi soi xét một con người bằng chữ “ác độc” vì người ấy đã làm những chuyện đại loại như giết người.
Đúng là “chó chê mèo lắm lông”.
Hệ thống không quan tâm đến Hoàng My nữa, hiển thị màn hình thế giới cho cô.
Sau khi cả Hoàng My, Hạ Bích Trâm và Âu Dương rời khỏi thế giới. Số liệu chắp vá đã được thông báo lại, rằng thế giới này không phải thế giới thực, nó vốn là thế giới ảo, nam chủ là Hoàng Tuấn Khương, còn nữ chủ…là Ngân Phi.
Bởi vì có tới tận 3 nhiệm vụ giả và 2 hệ thống xâm nhập khiến cho cái vị diện nhỏ trở nên nát bét, số liệu nhảy vinamilk, vậy nên có rất nhiều tình tiết không hợp lý phát sinh.
Trong cốt truyện chính, vốn dĩ Minh phi sẽ chết khi sinh hai cậu nhóc Tuấn Anh và Tuấn Hùng, Ngân Phi sẽ được Hoàng thượng phó thác việc nuôi dưỡng Đại a ca Tuấn Kiệt và Thất a ca Tuấn Hoàng của Minh Phi đã qua đời. Cô ta yêu thương Tuấn Hoàng như con ruột của mình, an phận thủ thường được lòng của người ghét phiền phức như Hoàng Tuấn Khương.
Sau này, Tuấn Kiệt cũng vẫn bị La Phi hãm hại mà chết, Ngân Phi cùng Hoàng Tuấn Khương tìm ra La Phi, Duệ Tần và Trư Phi là những kẻ thủ ác. Tuấn Hoàng vẫn lên làm thái tử. Ngân Phi và Hoàng Tuấn Khương hạnh phúc đến cuối đời.
Nhưng cho dù cô ta có là nữ chủ bản gốc đi chăng nữa thì ở bản hiện tại, Minh Phi vẫn còn sống và trở thành Hoàng My, Tuấn Kiệt và Tuấn Hoàng không bị đưa cho cô ta nuôi dưỡng, cô ta dường như chỉ có 1 phần nhỏ xíu nào đó không đáng nói đến.
Hoàng My sau khi tỉnh táo thì được hệ thống chiếu lại cảnh “mình” chết như thế nào. Vừa nhìn thấy mình gục xuống trong lòng của Hoàng Tuấn Khương thì cô đã la lên:
– Thật luôn!? Bổn công chúa ở thế giới đó chết rồi kìa!
Hoàng My có vẻ khá ngạc nhiên và không thoải mái trước cái chết của “mình” ở vị diện trước cho lắm. Dù sao cũng chẳng có ai cảm thấy vui vẻ khi nhìn thấy “mình” chết đi cả.
Nhất là khi những người mình yêu thương sẽ vì vậy mà đau buồn.
Sau khi cô xem hết những chuyện xảy ra sau đó thì màn hình vụt tắt, giọng nói của 29147 phát lên:
– [ Tiểu thư không cần suy nghĩ nhiều. Đó chỉ là một thế giới ảo thôi. ]
Hoàng My bĩu môi, cái gì mà thế giới ảo chứ, rõ ràng ban đầu hệ thống bảo đây là thế giới thực, đùng phát lại thành thế giới ảo. Cô cũng có phải nghiện đâu mà cứ ảo ảo thật thật thế này.
– Sự cố này coi như là một bài học, sau này ngươi kiểm tra vị diện kĩ một chút, kẻo lại gặp chuyện không may.
– [ Kiểm tra vị diện là nhiệm vụ của máy tính chủ, nếu như vị diện xảy ra sai sót, người chịu thiệt nhất chính là ký chủ, rồi mới đến máy tính chủ. Tiểu thư cũng phải cẩn thận, nếu có sai sót, hệ thống cũng có thể sẽ bị lỗi. ]
– Được rồi. Qua nhiệm vụ mới luôn đi. Ngồi ở đây cũng chẳng có gì làm cả.
Hoàng My vươn vai, lấy lại sự hứng khởi. Hệ thống cũng chẳng có gì để nói với cô, cứ vậy là hiển thị màn hình.
Hoàn thành nhiệm vụ:
Công lược Nam chủ Hoàng Tuấn Khương
Đánh giá nhiệm vụ: S
Nhận: 10.000 tích phân, 10.000 exp, 20% điểm, 10 điểm đức hạnh, 100 điểm ác nhân.
Bảng số liệu:
Tên: Minh Hoàng My
Tuổi: (Là nỗi đau của một người phụ nữ đẹp nên…) Không có
Nghề nghiệp: Tử thần
Hệ Thống: Hệ thống Công lược số 29147
Cấp: 35
Exp: 50.000/5.000.000
Số lượng thế giới: 9
Thú: Chó (Ma thú)
Đạo cụ: Chủy thủ (vĩnh viễn), Lưỡi hái (vĩnh viễn)
Vật phẩm: Sao chép linh hồn (vĩnh viễn), Thẻ rút tiền vô hạn (vĩnh viễn), Thế giới thu nhỏ (vĩnh viễn), Tình dược (vĩnh viễn), Dương nhãn tinh thông (vĩnh viễn)
Điểm đức hạnh: 410
Điểm ác nhân: 710
Tích phân: 4.830.000
Hoàng My nhìn số điểm ác nhân của mình mà khoé môi giật giật, cô có cảm giác như dù cô có nằm không một chỗ thì hệ thống vẫn coi đó là hành động “nhàn cư vi bất thiện*” mà cho cô tối đa điểm ác nhân vậy.
*Nhàn cư vi bất thiện: Lười biếng không làm sẽ dẫn đến nhân cách không tốt đẹp gì.
– À quên, thông báo cho tôi biết sẽ không sử dụng được vật phẩm nào đi chứ. Thế giới trước quá đột ngột, làm tôi chẳng kịp chuẩn bị.
– [ Vật phẩm bị vô hiệu hoá ở vị diện tiếp theo là Dương Nhãn Tinh Thông ]
– Vậy cũng được, dù sao tôi cũng chẳng biết nó có tác dụng gì.
#Cap riêng: Bổn công chúa muốn ôm!
#Cap nhỏ: Giới trừ ma, ai cũng biết Ân Bạch có một siêu vong kế bên.
Hoàng My vừa mở mắt ra, đã thấy mình đứng giữa đường lớn, xe cộ đi qua đi lại vèo vèo trước mặt cô, mất một lúc thì cô mới hoảng hồn mà chạy tót qua lề đường.
– Cái *beep* gì thế!? Hệ thống, sao ngươi lại để bổn công chúa xuyên qua cái tình cảnh đứng giữa đường lộ thế này!?
Một sự im lặng lướt qua. Hoàng My đoán rằng hệ thống đang khinh bỉ mình, liền kiêu căng bĩu môi, hậm hực bước đi.
Đi trên vỉa hè, Hoàng My quan sát khung cảnh phía trước, đây đơn giản chỉ là một thị trấn nhỏ, người người ồn ào tấp nập xung quanh. Nhưng có một điều làm Hoàng My cảm thấy kì lạ, hình như thị trấn này…quá đông!?
Đây là lần đầu cô có cảm giác ngột ngạt đến vậy. Có lẽ vì quá nhiều người đang nhìn cô với một gương mặt vô hồn.
Hoàng My đi vào một khu chợ, nơi đông đúc nhất và cũng là nơi ít người nhìn cô nhất. Cô đi lang thang, nhưng không mấy ai chú ý đến cô, và cô cũng không chú ý đến việc những người đáng lẽ phải đụng trúng cô đều đã đi xuyên qua cơ thể của cô…
Trước khi Hoàng My kịp nhận ra có điều gì kì lạ thì chợt một tiếng thét cùng tiếng loảng xoảng vang lên:
– Cướp, cướp, cướp!
Một bóng dáng nhỏ chạy vút qua Hoàng My, mọi người liền xô đẩy nhau để đứng vững. Cô cũng chợt cảm thấy kì lạ khi thấy chính mình không bị lung lay một chút nào, thậm chí gió lướt qua cô cũng không cảm nhận được một chút gì.
Đó là khi cô cúi đầu nhìn vào lòng bàn tay mình, rồi chợt phát hiện ra, cô đang đi chân trần, và bàn chân của cô từ lúc nào đã giẫm lên một vũng vụn thủy tinh.
Hoàng My trợn to mắt, cô không hề cảm nhận được điều gì. Cô rời chân khỏi vũng thủy tinh, đạp bàn chân xuống nền đất, rõ ràng không hề có cảm giác gì. Thậm chí cô còn không cảm nhận được cái cảm giác bàn chân mình đang đặt trên mặt đất.
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra với cô!?
– “Hệ thống! Hệ thống!”
Hoàng My cố dùng suy nghĩ của bản thân để gọi hệ thống, nhưng nhận ra nó lại không xuất hiện. Giống như lúc cô đột ngột trở về Thiên giới, hệ thống cũng đã đột ngột biến mất như vậy.
Nỗi bất an của Hoàng My đang từ từ dâng trào trong cô. Cô chạy khỏi khu chợ, trở lại thành phố đông đúc ngột ngạt kia. Đến lúc này cô mới nhận ra, có rất nhiều người ở trong thành phố, không phải là “người”.
WTF!?
Bổn công chúa xuyên vào cái vị diện quái quỷ gì thế này!??