Chương 438: Hậu vị diện
Tương truyền rằng, Minh Châu Hoàng Hậu trút hơi thở cuối cùng nhẹ nhàng trong vòng tay của Tuấn Long đế.
Kế hoàng hậu đã ra đi, có thể nàng đã gặp lại người con trai cả của mình. Chỉ biết rằng, nàng đi thật sự rất thanh thản bên người nàng yêu.
Tâm Lan giữ một gương mặt lạnh chuẩn bị cho lễ tang của kế hoàng hậu. Nhưng khi có thời gian ở một mình, cô ấy đều không kìm lòng được là nhớ về quá khứ.
Các a ca và công chúa dù không thân thiết với vị hoàng ngạch nương này, nhưng dù sao cũng là con, nể trọng đích mẫu nên đều dập đầu với bài vị.
Tuấn Long đế đã còn có một quyết định táo bạo, ra chỉ xây lăng mộ đôi cho người và kế hoàng hậu mặc kệ lời ngăn cản của các quan thần về vấn đề lễ nghĩa và phong tục.
Sau tang lễ của Minh Châu Hoàng Hậu, hai vị phế phi ở trong lao ngục mới chính thức bị Tuấn Long đế đích thân trừng trị. Không rõ là trừng trị thế nào, chỉ biết họ chết rất thảm, thảm đến mức thị vệ nhìn thấy cũng bị ám ảnh, ám ảnh đến nỗi có người tự sát.
Hồng quý phi là tỷ muội tốt của hoàng hậu, được phong làm Hồng Ngọc Hoàng quý phi, quản lý chuyện hậu cung.
Người đời vẫn luôn nói rằng, dù cho Hạ Thị lên làm Hoàng quý phi, nhưng giữa nàng và hoàng đế lại như hai người bạn thân quen thỉnh thoảng gặp mặt, nàng cũng giúp Hoàng đế và Nam thân vương chuyện triều chính như Minh Châu Hoàng Hậu quá cố đã làm. Sử sách cũng ghi chép lại, Hồng Ngọc Hoàng quý phi đặc biệt thân thiết với Nam thân vương, Tuấn Long đế cũng chưa bao giờ thị tẩm Hạ thị.
Vì Hàn Thân Vương – Đại a ca Tuấn Kiệt đã không may qua đời, Tứ a ca Tuấn Tài và Lục a ca Tuấn Đương không màng ngôi vị, Thất a ca Tuấn Hoàng cũng là đứa con trai thứ 2 của Hoàng hậu nghiễm nhiên trở thành thái tử.
Tuấn Long năm thứ 27, Tuấn Long đế truyền ngôi cho Hoàng Thái tử Tuấn Hoàng. Đại Huyên đổi một vị vua mới, Hoàng Tuấn Hoàng lên ngôi năm 23 tuổi, lấy niên hiệu là Quang Long. Lập dưỡng mẫu Hồng Ngọc Hoàng quý phi lên làm thái hậu. Truy phong sinh mẫu Minh Châu Hoàng hậu là Minh Châu Hoàng thái hậu.
Quang Long năm thứ 15, Thái thượng hoàng Hoàng Tuấn Khương sinh tâm bệnh, không lâu sau trở nặng qua đời, thọ 58 tuổi. Trước khi băng hà, tay còn ôm chặt bức tranh vẽ của người và Minh Châu Hoàng Hậu quá cố và một bức thư do chính người tự tay viết.
Bức thư dài, nhưng được chốt lại cuối cùng bằng một câu ngắn gọn, hàm súc:
“Ta đợi nàng cả kiếp này. Vậy kiếp sau, nàng có thể đợi ta không?”
…
– Bức thư và bức tranh vẽ Minh Châu Hoàng Hậu bây giờ được giữ trong bảo tàng lịch sử, còn lăng mộ đôi của hai người được bảo quản ở khu di tích Kim Lăng Thành. Ai cũng phải cảm động trước tình yêu của Tuấn Long đế dành cho Minh Châu hoàng hậu. Tuấn Long đế được coi là vị vua si tình nhất lịch sử. Chuyện tình của hai người còn là nguồn cảm hứng cho nhiều sách và nền thơ văn học hiện đại nổi tiếng…
Vị giáo viên đứng trên bục giảng, một bộ dạng vô cùng nhiệt huyết mà giảng giải về chuyện lịch sử ngày xưa, cho dù chuyện tình này vốn không có trong giáo án giảng dạy.
Có thể nói đây là câu chuyện tình yêu ngoài đời thực thời ấy mà vị giáo viên này tâm đắc nhất.
Quả thật rất đáng ngưỡng mộ…
Trong khi giáo viên đang giảng bài, một cậu thiếu niên trong lớp chán nản thì thầm với cô bạn bên cạnh:
– Ông vua này cũng ngôn tình quá trời!
– Nghe bảo cả hai người họ đều có nhan sắc cực phẩm. Chuyện tình của người ta còn đẹp như vậy nữa. Tôi cũng muốn có chuyện tình như thế. Cậu ghen tị à!?
– Ai thèm ghen tị! Ông vua đó chưa chắc đẹp trai bằng tôi.
Thấy cô bạn bĩu môi khinh bỉ, cậu thiếu niên tặc lưỡi, liền quay đi chỗ khác. Giáo viên nghe thấy tiếng xì xào của cả lớp thì hắng giọng:
– Trật tự! Các em có muốn hỏi gì không? Nếu không ai có câu hỏi gì thì chúng ta dừng bài học ở đây.
Cậu thiếu niên một tay chống cằm, một tay giơ lên, dù gương mặt vẫn không vẻ gì là hứng thú. Giáo viên mắt sáng như đèn pha ô tô, đưa tay ra hiệu mời cho cậu thiếu niên.
Những tưởng cậu sẽ hỏi một chuyện gì đó về tình yêu này để vị giáo viên nhiệt huyết có thể thể hiện sự am hiểu của mình, nhưng cậu lại làm cho giáo viên tụt hứng bởi câu hỏi xàm xí:
– Vậy kiếp sau hai người đó có gặp nhau không ạ?
Câu hỏi của cậu thật sự làm trò cười cho cả lớp. Cô bạn ngồi bên cạnh đưa tay lên vả bốp vào vai cậu thiếu niên một cái rồi giảng giải:
– Cậu ngốc quá! Làm sao mà biết kiếp sau hai người họ có gặp nhau được hay không.
Cậu thiếu niên gật gù, nhưng không quên đánh trả vào vai của cô bạn.
– Vậy ông ta hỏi làm gì chứ? Không biết thì làm sao mà gặp!
Cãi cọ đến khi tiếng chuông ra về reo lên, giáo viên tức đến đỏ mắt, mạnh tay cất giáo án đi, chỉ tay vào cậu thiếu niên vẫn đang bĩu môi cãi cọ với cô bạn kế bên, lớn giọng:
– Các em nghỉ! Em nam đó mau ở lại trực nhật cho tôi. Không xong thì đừng hòng về!
Sau đó thì vị giáo viên xách cặp, hậm hực bước ra khỏi lớp. Cả lớp được một phen cười sặc sụa.
– Ơ kìa! Bà cô Sử này vô duyên ghê.
– Thôi lo trực nhật đi nha! Tôi về trước đây, pái pai!
Cô bạn bên cạnh cậu thiếu niên nhanh chóng dọn đồ vào cặp rồi tung tăng ra khỏi lớp cùng với các bạn. Cậu thiếu niên dậm dậm chân, chửi thề một câu rồi ấm ức đi dọn dẹp phòng học.
– Làm gì mà lâu thế!? Ngủ luôn trong đấy à!!?
– Tôi biết cậu vẫn đợi tôi mà, đồ khẩu Xà tâm Phật!
Cậu thiếu niên nở nụ cười trào phúng, khoác vai cô bạn đang nhăn nhó đứng trước cổng trường kia. Cô bạn ấy hất ra rồi khoanh tay bước đi, giọng đầy giận dỗi:
– Sau này còn chậm chạp như vậy thì đừng có trách tôi! Tôi không đợi cậu cả đời được đâu.
– Biết rồi mà!
Cậu thiếu niên cười hề hề ngốc nghếch rồi chạy theo, khoác vai cô bạn. Cô bạn thở dài rồi cũng thả lỏng cánh tay. Một đôi cứ vậy mà sánh bước về nhà.
“Ta đợi nàng cả kiếp này. Vậy kiếp sau, nàng có thể đợi ta không?”