Chương 42: Vu oan giá họa
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Qua một khắc, bên trong không có động tĩnh gì, Chu Chính Hàm đành mơ hồ hỏi Hà Tịnh. Hà Tịnh cô cô quỳ bên dưới, khóc không thành tiếng, chỉ run rẩy quệt nước mắt. Trên người nàng ấy vẫn còn máu của Triều Thanh Diên, Hà Tịnh hức hai tiếng mới trả lời:”Nô tì hộ tống nương nương hồi cung, không biết vì sao lúc trên xe ngựa trở về thì nương nương nói không khỏe, sau đó thì khó thở rồi thổ huyết.”
Hà Tịnh cô cô không giống nói dối, cả người quỳ dưới đất run cầm cập. Thục phi nắm lấy áo Chu Chính Hàm, tận tình khuyên nhủ:”Hoàng thượng, tỷ tỷ hồng phúc tề thiên. Nhất định không sao.”
Sau đó nàng quay sang Hà Tịnh, an ủi:”Ngươi đừng khóc nữa. Hoàng hậu tỉnh lại còn phải nhờ ngươi chăm sóc, ngươi đi thay y phục đi.”
Thục phi phân phó một phen, Đức phi bên kia mới hớt hải chạy tới. Vừa rồi trong cung hỗn loạn, Đức phi vất vả lắm mới chạy qua được.
Đức phi lo lắng hỏi:”Hoàng hậu nương nương thế nào rồi?”
Thục phi thở dài:”Thái y ở trong đó một lúc rồi vẫn chưa trở ra.”
Chu Chính Hàm trầm mặt, tay hắn nắm thành quyền, hận không thể xông vào trong đó. Ai cũng biết đế hậu ân ái, những lúc này hắn chỉ có thể an tĩnh bất lực đứng bên ngoài chờ, tựa như ngàn con dao đang lăng trì tâm can hắn.
Chu Chính Thừa quay lại, vì là tẩm cung nên hắn không tiện đi vào. Đứng bên ngoài nhờ Triệu công công thông tri tin tức, có manh mối của sự việc.
Thục phi uyển chuyển cúi đầu:”Hoàng thượng, điều tra chuyện của hoàng hậu quan trọng hơn. Nơi này đã có thiếp và Đức phi canh giữ, có chuyện gì thiếp sẽ sai người mời chàng.”
Chu Chính Hàm nhìn chằm chằm vào cánh cửa, không có ý tứ rời đi. Thục phi yên lặng, cùng hắn đợi Phùng Điệt trở ra.
Trôi qua thêm hai khắc, Phùng Điệt mới có thể nhặt về nửa cái mạng của hoàng hậu nương nương. Chung quy thân thể Triều Thanh Diên điều dưỡng khá tốt, thường xuyên tập luyện nên dạo một vòng quỷ môn quan liền trở về.
Chỉ có điều, nửa cái mạng cũng chỉ có một nửa. Hoàng hậu đã lâm vào hôn mê.
Phùng Điệt đả thông kinh mạch, giúp Triều Thanh Diên nôn hết chất độc ra. Hắn nhấn mạnh loại độc này rất nguy hiểm, nương nương có tỉnh hay không còn phải dựa vào Diêm Vương có chịu thả nàng đi không.
Chu Chính Hàm đi vào bên trong tẩm cung, cả người hắn đổ rạp bên giường. Triều Thanh Diên sắc mặt trắng bệch, tiều tụy vô cùng. Nàng nằm trên giường, nhắm chặt hai mắt.
Tại sao khi đi khỏe mạnh, trở về lại thế này?
Hắn nắm lấy tay Triều Thanh Diên, tâm can rớm máu.
Hắn nhìn nàng một lúc, lại lẩm bẩm:”Nàng đã nói sẽ không bỏ lại ta, nàng đã hứa. Thanh Diên, không được phép bỏ lại ta.”
Thục phi đứng bên ngoài, nhìn vào dáng vẻ đau đớn của hắn, khóe mắt nàng ta nâng lên.
Triều Thanh Diên thật tốt số, hoàng thượng yêu nàng ta như mạng.
Thục phi kéo Đức phi ra ngoài, sau đó đến chính điện Phượng Nghênh Cung chờ đợi. Nhìn không khí nơi này, nàng ta không nhịn được mà âm thầm cong môi, phản ứng nhỏ đến mức không ai nhận ra được.
Hoài Ngâm và Chu Chính Thừa cùng tới, liền hành lễ với nàng. Một chốc sau, Chu Chính Hàm mới đến. Nhìn thấy sắc mặt âm trầm của hắn, người xung quanh hít một ngụm khí lạnh.
Chu Chính Thừa đợi hắn ngồi vào bảo tọa, mới nói ra chuyện đã điều tra được.
Sau khi Triều Thanh Diên trở về nhà tổ Minh gia, uống trà ở hoa viên, ăn điểm tâm được mua từ Tụ Nguyên Lâu đến. Nhưng điều tra từ trà đến điểm tâm đều không có nghi điểm, Hoài Ngâm lục soát trên dưới Minh phủ, ngoại trừ Triều Thanh Diên còn có hai hạ nhân cùng lúc trúng độc.
Nhưng mạng hai người đó không lớn, lúc Hoài Ngâm tìm tới đều đã không còn thở.
Hoài Ngâm đi một vòng, thế mà lại phát hiện độc nằm ở trong nhang, sau khi đốt ra thì mùi nhang tỏa ra ngoài, hít nhiều thì độc sẽ đi vào cơ thể.
Phòng thờ Minh gia không quá lớn, khí không thoát ra ngoài nên rất nhanh đã là một căn phòng ngâm độc. Lúc Hoài Ngâm cho người lục soát đã ngửi thấy một mùi hương rất nồng, nếu không phải hắn nhạy bén che mũi rồi cho người mở cửa ra thì có lẽ đã có thiệt hại về người.
Thục phi nghe xong, cả người phát run:”Thủ đoạn thật tàn nhẫn.”
Chu Chính Thừa nhíu mày:”Hoàng huynh, đệ đang tra nguồn gốc loại độc này, tin rằng rất nhanh sẽ có manh mối.”
Chu Chính Hàm xoa mi tâm, có chút mờ mịt. Trong đầu hắn đang nghĩ, đã bài trừ hết hậu họa, tại sao vẫn còn có kẻ muốn hãm hại nàng?
Là ai?
Dư đảng của Chu Chính Hoành?
Triều Thanh Nghị?
Trưng gia?
Hắn không nghĩ ra. Vì bọn họ đều không dám.
Tất thảy nỗi nghi hoặc trong lòng hắn đều dập tắt khi tiếng khóc của Chu Hoắc Hiên vang lên, hài tử đột nhiên khóc ré, khóc đến mức mặt đỏ tia tái. Chu Chính Hàm mơ mơ hồ hồ đi tới, nhũ nương liền lo lắng quỳ xuống:”Hoàng thượng, nô tì không biết vì sao tiểu hoàng tử cứ khóc suốt, dỗ mãi vẫn không nín.”
Chu Chính Hàm đau lòng, hắn cúi đầu ôm hài tử trong lòng, dỗ dành một chút.
“Không sao, phụ hoàng đây.”
“Không sao, mẫu hậu con sẽ không sao. Nhất định.”
Dường như hài tử có chung nỗi niềm với hắn, hắn dỗ mấy câu thì Hoắc Hiên nín khóc. Thục phi thấy thế liền bế hài tử từ tay hắn, dịu dàng nói:”Hoàng thượng, thái tử bên kia đã tỉnh rồi, cứ đòi gặp tỷ tỷ. Người qua đó một chút.”
Thái tử điện hạ không khóc, chỉ liên tục nhón chân nhìn vào bên trong gian phòng. Chu Chính Hàm đi qua, tay đặt lên đầu hài tử.
Chu Hoắc Hoàng viền mắt đỏ ửng nhưng bé nhịn không khóc, bé đã chứng kiến mẫu hậu nôn ra máu độc, sao có thể không sợ cho được. Chu Chính Hàm bế hài tử lên, trấn an hắn.
Chu Hoắc Hoàng úp mặt vào lòng phụ hoàng, thân hình bé nhỏ run rẩy.
“Phụ hoàng…phụ hoàng.”
Chu Chính Hàm vỗ lưng hắn:”Không sao đâu. Nàng sẽ không sao, nàng sẽ nhanh chóng tỉnh lại.”
Chu Hoắc Hoàng đáng thương khóc, hắn gọi mẫu hậu nhưng rồi chỉ có phụ hoàng đáp lời hắn.
Đoạn thời gian sau, Thục phi đảm đương chăm sóc hai vị hoàng tử của Triều Thanh Diên. Thục phi ân cần hiền thục, ngày lạnh đưa áo, mỗi ngày hầm canh đủ khiến cho trên dưới hậu cung nhìn thấy tấm lòng của nàng.
Chu Chính Hàm đến thăm Hoắc Hiên, nhìn thấy Thục phi đoan túc xem sổ sách, dáng vẻ hơi tiều tụy. Bồng Hoắc Hiên trên tay, Thục phi mới chợt bừng tỉnh:”Hoàng thượng vừa đến.”
“Không cần hành lễ. Nàng mệt rồi thì giao nó cho nhũ nương chăm sóc, đi nghỉ một chút đi. Trẫm chỉ nhìn hắn một chút rồi về thư phòng, trẫm còn rất nhiều sổ con phải phê.”
Thục phi lắc đầu, khóe môi mím lại:”Thần thiếp vừa sai cung nhân hầm canh, hoàng thượng uống một chén rồi hãy đi.”
Nói rồi, Chu Chính Hàm gật đầu, giao hài tử cho nhũ nương. Trong điện chỉ còn lại hắn và nàng, Thục phi cẩn thận rót trà, lại hỏi hắn:”Hoàng thượng, tình hình của tỷ tỷ thế nào?”
Sắc mặt hắn trầm xuống:”Thái y nói nàng ấy vô phương cứu chữa, chỉ có thể nằm như thế giữ hơi tàn.”
Đại ý, hoàng hậu có thể băng thệ bất cứ lúc nào.
Thục phi nhíu mày, sụt sùi che mũi:”Thật đáng thương. Hoàng thượng, chàng nhất định phải tra hung thủ ở đằng sau.”
Sau đó nàng ta đặt tay lên vai Chu Chính Hàm:”Hoàng thượng, tỷ tỷ phước lớn mạng lớn, mọi chuyện nhất định tai qua nạn khỏi. Người đừng quá đau buồn mà ảnh hưởng long thể.”
Chu Chính Hàm gật đầu, vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng ta.
…………………..
Hình bộ dưới sự đốc thúc của Hoài đại nhân và Chu Chính Thừa, rất nhanh đã tra ra kết quả. Đợi khi chứng cứ dâng lên, Chu Chính Hàm lật đổ cả long án, bút mực đổ loang dưới mặt sàn.
Thục phi bên cạnh quỳ xuống cầu khẩn:”Hoàng thượng, nhất định có oan tình.”
Hoài Ngâm bên cạnh cúi đầu giải thích:”Thục phi nương nương, có người nhìn thấy hạ nhân của Mạn gia đưa bạc cho người chế tác loại nhang độc kia. Thuộc hạ đã dụng hình tra hỏi, hắn đã khai ra hoàng quý phi.”
Chuyện này kéo lên người Mạn hoàng quý phi, có lẽ bây giờ cấm vệ quân đã đến Liên Di cung bắt người. Thục phi ôm miệng sợ hãi, nàng vẫn cầu tình cho hoàng quý phi:”Hoàng thượng, tỷ tỷ thần thiếp cho chút nóng nảy nhưng tuyệt đối sẽ không hãm hại hoàng hậu nương nương. Cầu người suy xét!”
Chu Chính Hàm nắm lấy tay nàng ta:”Thục phi, nàng đừng quên năm đó là ai đã bạt đãi nữ nhi của nàng!”
Thục phi hốt hoảng, cúi đầu khóc thành tiếng.
Hoàng quý phi bị lôi đến, mơ mơ hồ hồ quỳ dưới sàn. Nhìn thấy Thục phi khóc, nàng ta dự cảm có chuyện không hay.
“Muội muội, có chuyện gì?”
Mấy ngày nay hoàng hậu trúng độc, trong cung rối loạn, muội muội của nàng ta đang nắm quyền hậu cung. Vốn nghĩ rằng có thể dựa vào chuyện này lật người trở dậy, không ngờ nàng ta lại bị đè ở đây.
Chu Chính Hàm ném bản án của Hình bộ đến trước mặt nàng ta, nàng ta kinh ngạc nhìn từng chữ trong đó, còn có dấu lăn tay của nhân chứng, vô cùng xác thực.
Đọc xong một lượt, cả người nàng ta phát run.
“Hoàng thượng! Hoàng thượng!” Mạn Kỳ bò đến chỗ Chu Chính Hàm, đáng tiếc bị cẩm vệ quân đè lại:”Thần thiếp oan uổng! Thần thiếp thực sự không mưu hại hoàng hậu!”
Chu Chính Hàm đạp xuống, có thể thấy hắn tức giận thế nào.
Mạn Kỳ khóc lóc:”Hoàng thượng! Thần thiếp là nữ nhân hậu cung, làm sao có thể thông đồng lấy độc ở bên ngoài được. Xin người suy xét!”
Chu Chính Hàm ngồi xuống bảo tọa, ánh mắt lạnh toát:”Ngươi không thể, nhưng Mạn gia có thể. Ngươi cùng nhà ngoại thân cận, nửa tháng trước sai cung nhân đem đồ về Mạn gia, chẳng phải đã lên kế hoạch từ lúc đó rồi sao?”
Mạn Kỳ trừng mắt:”Không phải, thần thiếp không có! Thục phi, Thục phi!”
Hoàng quý phi bò đến chỗ Mạn Sung:”Muội muội, muội nói giúp ta. Lần đó ta gửi đồ về nhà, không phải là thay muội gửi đi sao? Muội nói bản thân khiến cho phụ thân tức giận nên nhờ ta thay mặt gửi chút đồ về nhà tạ tội với phụ thân.”
Mạn Sung hoảng hốt, lập tức đẩy hoàng quý phi ra.
“Tỷ tỷ!”
“Ta không ngờ tỷ vì muốn thoát thân mà giá họa cho ta!”
Mạn hoàng quý phi:”…”
Thục phi quỳ xuống dập đầu, ủy khuất mà nói:”Hoàng thượng! Thần thiếp là phi tử nhị phẩm, vì sao muốn gửi chút đồ về nhà mẹ mà phải nhờ hoàng quý phi chứ? Tỷ tỷ, tỷ rắp tâm độc ác hãm hại hoàng hậu, đừng giá họa cho ta! Đây là tội chết!”
Hoàng quý phi có cảm giác như bị người ta gài bẫy, lắc đầu liên tục:”Ngươi nói dối!”
Thục phi đau thương nhìn nàng ta, không có chút giả ý nào.
“Tỷ tỷ…”
“Chúng ta là người một nhà, nên dù tỷ làm ra chuyện gì, ta đều bỏ qua cho tỷ. Lúc ta mới nhập cung nhận thánh sủng, tỷ năm lần bảy lượt hãm hại ta bệnh đến mức chỉ còn nửa cái mạng. Chuyện này, ta bỏ qua cho tỷ.”
Chu Chính Hàm híp mắt lại, nhìn hoàng quý phi một cách phẫn nộ.
“Vĩnh Dư. Ta nghĩ rằng dù có thế nào, nó cũng là máu mủ của Mạn gia, là cháu gái của tỷ. Ta không ngờ rằng tỷ lại bạt đãi con bé, khiến con bé và ta mẫu tử phân ly. Chuyện này, ta cũng bỏ qua cho tỷ.”
“Hoàng hậu nương nương cứu ta từ quỷ môn quan về, cả đời này của ta mang ơn nàng ấy. Thử hỏi xem ta làm sao hãm hại hoàng hậu, làm sao có thể nhẫn tâm như tỷ!”
Hoàng quý phi sợ hãi, co rúm lại:”Không phải, không phải!”
Chu Chính Hàm còn chưa động. Thục phi liền đau đớn kêu lên, ôm ngực:”Hoàng thượng!”
Sau đó trực tiếp ngất đi.