Chương 94
Đối với những món đồ công nghệ được Duẫn Ngôn và Huỳnh Giang mua về đều được giao cho chị Hạ cùng tổ đội sản xuất và phụ trách nghiên cứu đảm nhận. Cái cốt vẫn là để khu căn cứ tiến hoá vượt bậc trong ngành công nghệ, quyết không để bị thụt lùi so với những căn cứ khác ngoài kia.
Người dị năng trong căn cứ được chia làm ba nhóm. Một bên chuyên phòng vệ căn cứ do Tô An phụ trách, một bên thám thính sự phát triển của thế giới do Huỳnh Giang và Duẫn Ngôn phụ trách, cuối cùng là đội tinh nhuệ do Ninh Truy Thục phụ trách.
Vốn dĩ, nhân khẩu không đủ để có thể phát triển thành ba nhóm như trên vì còn rất rất nhiều nhóm cần người có chuyên môn cao đảm nhận. Nhưng, sau cuộc thám hiểm của Duẫn Ngôn thì Carl đã chia lại toàn bộ.
Mục tiêu đầu là để có thể bảo vệ bản thân khỏi xác sống thì lúc bấy giờ chính là chạy theo kịp thế giới để không bị các thế lực lớn thâu tóm. Quân đều là từ dân mà ra, bên cậu cũng sẽ đi khắp nơi tìm kiếm những người may mắn sống sót đưa về căn cứ để tăng nhân khẩu.
“Cứ thế này thì ổn chứ? Dạo này số dân tị nạn tăng nhanh kinh! Từ một trong những thành viên của đội bảo vệ thì tôi trở thành người kinh doanh bất động sản”
Hoàng Anh nhanh chóng sắp xếp chỗ ở cho những người tị nạn mới vào trong khu căn cứ. Nghe bảo do khu căn cứ gần đây đã bị thi triều phá hủy toàn bộ. Không chỉ khiến số người tị nạn xung quanh càng ngày càng tăng cao mà cả số lượng xác sống cùng sự đa dạng chủng loài của chúng cũng theo đó mà phát triển mạnh xung quanh khu căn cứ khiến cho đội dọn dẹp vô cùng vất vả.
“Đừng than vãn nữa, đội trưởng nghe thấy thì chúng ta sẽ phải đi dọn khu vệ sinh công cộng đấy”
Tạ Đình ghi chép lại số lượng người gia nhập khu tị nạn của căn cứ. Nơi này, sinh ra là để những người tị nạn đến ở tại trong khoảng thời gian chờ được các bác sĩ kiểm tra thân thể và sắp xếp vào các bộ phận công việc phù hợp với điểm mạnh của bản thân.
Việc phân chia này để đảm bảo khu căn cứ sẽ không bị xác sống xâm nhập gây nhiễu loạn, đồng thời giúp mọi người sống một cách “cân bằng” trong căn cứ.
‘Có làm thì mới có ăn chứ nhỉ?’
…****************…
[Nơi này phát triển nhanh thật, kí chủ, lần thăng cấp tiếp theo hệ thống sẽ gắn liền với khu căn cứ này! Sự phát triển của ta cũng đồng thời gắn liền với nó luôn đấy]
“Tức là căn cứ phát triển càng mạnh thì điểm kinh nghiệm của mày sẽ càng tăng?”
[Bingo!]
Cảm thấy cấp tiếp theo khá là “hữu ích” nên rất ngon, cũng mạnh tay chi nốt một phần điểm của mình nâng con hàng hệ thống lên cấp mới. Tất nhiên là vẫn tiếp tục chờ đợi hệ thống ngủ đông sau tăng cấp rồi.
Sau nhiều lần bị hệ thống báo đời này hố thì sự mong chờ về mức độ “có ích” của hệ thống với sự phát triển của bản thân cũng giảm dần. Bây giờ Duẫn Ngôn chỉ muốn mau mau chóng chóng hoàn thành đủ một trăm cấp của nó rồi thoát cái kiếp làm mấy cái nhiệm vụ nhảm nhí hết sức của nó thôi.
Đợt vừa rồi, chỉ vì cái mạng nhỏ của mình mà cậu phải đi “câu cá” cùng tên Ninh Truy Thục chết tiệt! Mấy con cá biến dị to phải biết, cái hàm răng thì lởm chởm sắc nhọn tưởng như chỉ cắn một phát thôi là bye bye cả miếng thịt.
Thế mà lão dám ném cậu xuống hồ “học bơi”, nhìn cậu chới với trên nước sắp chìm tới nơi thì mới thấy mặt. Đôi mắt xếch đấy còn không ngừng nhòm ngó cơ thể như đang chê bai. Lúc đàn cá chuẩn bị xin hai đứa mỗi đứa một miếng thịt ở bắp đùi thì lão bật chế độ “ta đây thách cả lò nhà chúng mày” rồi dùng dị năng xuống nước.
Lão ấy thì không sao rồi, còn cậu và đàn cá thì nổi lềnh phềnh trên mặt nước. Đến tận bay giờ vẫn còn thấy tê tê cùng dòng điện chảy qua từng tế bào trong cơ thể này..