Chương 87
Duẫn Ngôn ngẩn người một chút, bình thường cũng hay trêu chọc đám anh em tốt nhưng thực ra cậu cũng chẳng có gu cụ thể. Qua đây cứ chém chém giết giết, có được lướt internet để mlem các chị gái nữa đâu.
Hơn nữa, thời kì này thì nữ cường đầy nhan nhản. Cỡ Carl có bạn gái nhỏ trước mạt thế thì đỡ chứ như nữ sĩ Tô An và Hoàng Anh với những múi cơ săn chắc kia thì Duẫn Ngôn hơi rén. Vớ va vớ vẩn làm trái ý bị tát “yêu” một cái là răng môi lẫn lộn. Còn gì cái vẻ đẹp phong trần của Bạch Duẫn Ngôn lúc này nữa?
Nói ra thì cậu hơi tiêu chuẩn kép, Duẫn Ngôn cảm thấy cứ thế này cũng tốt.
“Tôi không biết, miễn “yêu thương” không như bà chị gái và Thục là được”
Duẫn Ngôn gật gù, đang yêu đương mà bị phản bội thì cay biết bao nhiêu. Đợt đó nghe Huỳnh Giang kể lại cuộc nói chuyện của anh ta và Bạch Tuyết Nhi cũng đủ để Duẫn Ngôn trầm tư về chuyện tình yêu nơi Mạt thế.
Đương nhiên không thể đánh đồng vì vẫn có những tình yêu đẹp như của Carl và Hạ Hạ nhưng lòng người khi này mới càng hiểm ác. Yêu thì yêu, thương thì thương rồi lỡ mà tìm được mối ngon hơn thì có thể giết người đã từng sát cánh bên cạnh mình để có thể đường đường chính chính đi theo mục đính thì hơi sợ.
“Ý là bất cứ ai đem lại cho tôi cảm giác an toàn”
Duẫn Ngôn gãi má nhưng vì lời này của cậu mà tên đầu gỗ Huỳnh Giang hiểu sang một nghĩa khác.
“Vậy ra gu của cậu là kẻ mạnh! Chỉ có kẻ mạnh mới đem lại cảm giác an toàn tuyệt đối với những người xung quanh” Huỳnh Giang đập hai tay với nhau như vừa khám phá được chuyện kinh thiên động địa gì đó
Để Duẫn Ngôn nghe thấy lời này của anh ta thì chỉ có thể dìm sự hào hứng ban đầu chìm xuống tận đáy cậu sẽ đi đá cho tên ngốc này một cái cho bõ tức. Rõ ràng là giọng trầm ấm, body sáu múi cùng quả ngực uy tín vậy mà EQ âm vô cùng!! Bảo sao trong truyện gốc thì tên này đi sớm, cái trình độ load não này thì tác giả càng xây dựng sẽ càng thiểu năng theo anh ta mất thôi..
“..Không, ý tôi là. Thôi bỏ đi”
Câu day day thái dương, đột nhiên một dòng điện lướt ngang qua khiến cậu rùng mình. Mang theo cảm giác bất an, cậu huých tay Huỳnh Giang ra hiệu cho hắn mau dập lửa trại. Huỳnh Giang hiểu ý, lập tức dập lửa rồi cùng Duẫn Ngôn tìm một nơi ẩn náu tốt để trốn.
[Kí chủ! Cảnh báo xác sống cấp 5 đột biến. Đề nghị tìm nơi ẩn nấp gấp!!]
Duẫn Ngôn cau mày, bây giờ xác sống cấp 5 đúng là sự tồn tại hiếm có và mạnh mẽ nhất khi chúng bắt đầu khai mở trí tuệ và có thể làm kêu gọi và tạo nên thi triều cơ nhỏ.
Nhưng cỡ này thì cậu vẫn chưa hoảng loạn lắm vì những con như vậy khác quái gì vật kêu gọi Exp di động tới dâng cho hắn đâu. Nhưng lần này, ngay cả hệ thống ngày ngày hố người cũng lên tiếng cảnh báo thì chứng tỏ sinh vật ngoài kia không hề tầm thường. Còn có khả năng uy hiếp đến tính mạng của cậu và Huỳnh Giang!
“Đi thôi, chạy càng nhanh càng tốt. Đừng để con súc sinh kia phát hiện” Tâm trạng bất an của Duẫn Ngôn không hề giảm đi, nhanh chóng đưa ra cảnh báo với Huỳnh Giang rồi định xách đồ chạy gấp
Huỳnh Giang qua tán cây có thể nhìn thấy ‘một thứ’ đang đơn độc di chuyển. Trông cơ thể khả năng cao là một xác sống cấp 5 nhưng thứ này đặc biệt bấy nhầy, nỗi bước đi của nó khiến mặt đất hay có bị ăn mòn cháy xém.
Hắn rùng mình, nhanh chóng theo đuôi Duẫn Ngôn rời khỏi phạm vi của sinh vật kia. Nhưng có lẽ nguy hiểm thực sự không phải là thứ đó..
[…]
Duẫn Ngôn kinh ngạc nhìn xác sống cao ngang toà nhà mười tầng kia. Cậu chưa từng nghĩ, xác sống cấp 5 đã có thể biến dị không lồ như vậy. Thế chẳng phải là một cái bước chân vô tình hay còn vượn mất não này ngã một cái là đủ để cái căn cứ trong rừng kia bốc hơi rồi hãy sao?
Huỳnh Giang cũng thất kinh. Con người thì chưa tiến hoá được bao nhiêu, cấp bốn lác đác được vài mống thì mấy con xác sống này đã tiến hoá đến bước hoá thành người khổng lồ. Thế giới đang triệt đường sống của con người để trả lại cái nghiệp mà con người đã gây nên hay sao?
[Kí chủ xác sống cấp 5 này dù mạnh nhưng đổi lại không thông minh. Nếu không..ngài ra tay đi, 30 ngàn điểm hệ thống đấy!]
Hệ thống vừa dứt câu thì hắn rơi vào trầm tư, quả thật thì phần thưởng điểm kia khá hấp dẫn nhưng..
“Mẹ nó, mày coi tao là thằng ngu à? Ba mươi ngàn điểm đó thì cứu được cái mạng này hay sao!?”
Cậu nắm cổ hệ thống, lắc mạnh một trận rồi rời khỏi khu vực nguy hiểm toàn xác sống cấp năm kia. Hẳn là cái khu an toàn ở thành phố nằm sắp gặp đại hoạ đến nơi rồi, may mà nơi mà bọn hắn chọn ở là tít ở đoạn ngoại ô gần rừng núi nếu không thì cũng thảm cảnh.
Xác sống trong thành phố ngày càng nhiều như thể được nhân bản vô tính. Chưa kể còn thay nhau tiến hoá liên tục, đến giờ thì tin tình báo mà hắn tìm hiểu được từ một khu an toàn xấu số nào đó thì đã có trận thi triều xác sống cấp ba đổ bộ xuống, mọi sự sống con người ở đó đều bị hủy diệt, cơ sở vật chất bị hủy hoại nghiêm trọng. Bây giờ thì nơi đó trở thành lãnh địa của xác sống, cũng là nơi xác sống tiến hoá nhanh bậc nhất.
Không biết con người có thể tránh được kiếp nạn này để tiếp tục tiến hoá không hay sẽ trở thành những kẻ điên cấu xé đồng loại rồi cuối cùng rơi vào kết cục tuyệt diệt.