Chương 74
Bên ngoài lều thì mọi người tất bật dọn dẹp, hết đuổi gián cho tới tẩy trắng mọi vết ố vàng. Kẻ chăm chỉ thì vẫn cứ chăm chỉ, kẻ cãi vã thì vẫn cứ cãi vã.
Ninh Truy Thục vô tình bị kéo đầu vào sự tranh cãi không hồi kết giữa Carl và Huỳnh Giang. Vốn sự việc ban đầu chỉ dừng lại ở chỗ chọn chỉ huy mới giờ trở thành đứa nhỏ Bạch Duẫn Ngôn kia tin tưởng ai nhất.
Tất nhiên Ninh Truy Thục không có tư cách tham gia vì ai kia thấy gã là đã thuấn di xa ngàn mét rồi.
“Tôi..”
Không còn gì để chối cãi, gã quyết định đi tìm bắt Duẫn Ngôn trả lời cho ra lẽ. Rõ ràng gã cùng cậu chưa gặp nhau được bao nhiêu lần thế mà ngay từ giây phút gặp nhau đầu tiên cậu đã nhảy cẫng lên chạy trốn. Rồi cả việc cậu cứ luôn mồm hỏi về đám cưới của gã và Bạch Tuyết Nhi như thể cậu nắm chắc rằng việc hai người bọn hắn sẽ đến với nhau vậy.
Sự nghi ngờ của Ninh Truy Thục càng lớn thì hắn càng tò mò về thân phận của cậu. Chẳng lẽ cậu cũng trọng sinh về như hắn? Nếu không thì sao tự dưng lại sợ một người lạ chưa từng gặp mặt hay tìm hiểu?
Ninh Truy Thục đứng trước cái lều lớn kia nhíu mày suy nghĩ, xong cuối cùng vẫn chọn là sẽ hỏi cậu sau rồi rời đi phụ việc. Dù sao thì cũng ở lại đây trốn lâu dài, phải góp ít nhiều sức lực thì sau này mới dễ thở.
[…]
Đến khi Bạch Duẫn Ngôn tỉnh lại thì đã là choạng vạng, giấc ngủ yên bình này khiến hắn cảm thấy rằng biết bao nhiêu mệt nhọc, căng thẳng mà hắn phải chịu trong những tháng qua đều đã bay sạch.
“Mẹ nó, sống vậy mới là sống chứ!” Hắn vươn vai rồi quên thuộc tập qua vài động tác vặn mình cho tỉnh táo hẳn.
Lúc này mọi người đều tụ lại một điểm tất bật ăn tối. Trong đó Carl thì anh anh em em yêu thương cùng bạn gái của mình còn ba chiếc bóng đèn to đùng kia thì ngồi chết tâm đớp bánh mì.
“A, Ngôn! Lại đây ăn cơm!”
Carl nhanh chóng phát hiện ra vị chiến hữu đang đứng đằng xa xa thì nhanh chóng vẫy hắn lại. Đợi hắn đi tới ngồi xuống thì tốt tính bẻ một đoạn bánh mì của mình cho hắn.
“Cảm ơn anh”
Duẫn Ngôn cầm lấy nghiêm túc gặm từng miếng, số lượng người phản động từ phe của Carl còn thêm một số quân nhân từ phe của Huỳnh Giang cộng lại cũng không quá một trăm người. Dù vậy vấn đề ăn uống vẫn là vấn đề gây đau đầu, tại vì bọn hắn sẽ không thể nhận đồ ăn cứu nạn từ phía Bạch Tuyết Nhi nữa.
“Còn bao nhiêu thực phẩm có thể dùng được vậy Carl?”
“Cầm cự được thêm hai ngày nữa là cùng..”
Carl khựng lại, ngồi ngâm nghĩ một chút rồi đáp lại.
Hai ngày là quá gấp, những khu vực có thể tìm kiếm vật tư ở xung quanh khu an toàn này chắc chắn đã bị rà soát qua hầu hết. Như vậy thì muốn tìm kiếm vật tư có ích thì phải đi rất xa và tốn quá nhiều thời gian để đi tới, chỉ hai ngày là không đủ.
Thực tế, hắn có thể lấy đồ từ trong kho hàng hệ thống nhưng nếu lấy quá lộ liễu để một thứ như hệ thống bại lộ. Chưa nói đến hắn có thể bị thế lực sau lưng hệ thống xoá sổ thì còn có thể trở thành mục tiêu của những kẻ bất hảo.
Phải có một cái cớ hợp lí để lấy đồ trong hệ thống mà không bị nghi ngờ..
“Chúng ta có thể đi “mượn” từ kho lương thực của khu an toàn”
Ninh Truy Thục nhanh chóng lên tiếng, kiếp trước phản động căm ghét Bạch Tuyết Nhi nhiều vô kể, họ đã dùng nhiều cách để đảo chính và một trong những cách để duy trì những nhóm phản động này chính là cướp kho lương thực.
Tiếc là họ kế hoạch của họ hoàn toàn nát bét, vừa gây rối loạn cướp được vài thứ thì đã bị hắn làm cho tổn thất kha khá mạng người.
“Cướp kho lương có mạo hiểm quá không? Người thường bọn tôi sao làm được chứ?” Một người đàn ông gầy gò lên tiếng.
Duẫn Ngôn nhớ mang máng anh ta là một trong số những tị dân mà hắn thu nhận trong thời gian đi về căn cứ dưới đất.
“Không mạo hiểm thì chết đói, bọn tôi không nuôi những kẻ vô dụng”
Ninh Truy Thục thản nhiên đáp lại, mọi người đều rơi vào trầm mặc nhưng kể cả Carl cũng không hề lên tiếng phản đối. Bởi lẽ, đồng đội của hắn đa phần đều là người có dị năng, mọi người đã thống nhất với nhau từ đầu rằng người này làm cái này thì người khác làm cái kia, không có ngoại lệ.
Bây giờ nơi nơi đều là nguy hiểm, bước ba bước thôi cũng có thể chết. Bọn hắn phản động là vì bất bình với cách làm việc của Bạch Tuyết Nhi khi ép buộc những dị năng giả phải toàn quyền nghe theo cô ta. Lượng thực phẩm thì vẫn như dân thường nhưng cả ngày phải làm bục mặt, không tìm kiếm thực phẩm thì phải lao động công ích nhổ cỏ trồng rau mà đi tìm thực phẩm thì bản thân không chết thì phải nhìn đồng bạn của mình chết. Cái gì cũng có cái giá của nó, làm việc càng nhiều thì sức ăn càng lớn, bọn hắn không thể bữa đói bữa no cày cuốc được, như vậy thì thà tự tìm kiếm sống được ngày nào hay ngày đó còn hơn.
__________________Hết chương 74____________