Chương 6
Đem bản thân cùng hệ thống đi một ngày một đêm thì tới được một thành phố nhỏ, khi đó trời cũng đã nhá nhem tối, dừng chân trong thành phố thì không ngủ trên xe được nên hắn đành phải dừng lại rồi vào nhà dân nghỉ tạm qua đêm.
“Chậc, thành phố bé tí mà đông xác sống như vậy, nếu tại vùng trọng điểm của đại dịch há chẳng phải nơi đó là thiên đường của xác sống hay sao?”
[Quả thực là như vậy, những vùng đông dân cư chính là thiên đường của xác sống, địa ngục của con người, những nơi đó có khi chẳng mấy ai có thể sống, mà nếu có thể thoát khỏi xác sống thì cũng chết vì đói vì khát]
“Ừm..”
[Ký chủ nên tiếp tục ngồi ổn định rồi luyện tập thêm để lên cấp của kháng virus đi thì mới có cơ hội sống. Giờ người ta chỉ nói chuyện bằng nắm đấm, cái gọi là tiền giờ chẳng có bất cứ giá trị nào cả]
“Tao biết rồi, đi ngủ chút đã. Có gì thì gọi nhé hệ thống yêu dấu”
[…….] Nhiệm vụ thì không làm, lười chảy thây chảy thối ra. Nó ăn phải phân rồi mới tự chọn cho bản thân một thí chủ vừa khôn lỏi vừa lười biếng như vậy.
Duẫn Ngôn cẩn thận khoá cửa rồi lên tầng tìm phòng ngủ của căn nhà đánh một giấc. Người ta không có hệ thống mới cái cảnh giác, hắn làm trâu làm ngựa cho hệ thống lên cấp thì phải tranh thủ một chút.
Hắn đặt lưng xuống an ổn ngủ tới sáng, đến khi dậy còn thoải mái đánh răng rửa mặt rồi làm một bữa sáng no nê, trưa hắn phải lái xe nên không ăn thêm gì phần để tiết kiệm chút đồ ăn, phần là vì hắn ngại xuống xe nấu. Bị cắn chết thì còn gì nữa đâu mà khóc với sầu.
[Ký chủ, tập thể dục buổi sáng đi!]
“Tao biết rồi, đừng gấp, đun ấm nước nấu mì đã”
Sau đó theo cẩm nang huấn luyện mua được từ hệ thống, hắn tập thể dục đến khi không nhấc nổi người lên. Nằm dài ra đất thở dốc, hắn lại nhớ đến những tháng ngày chơi game cùng đồng bọn, cái ngày mà một cây gậy đánh một cái xác sống lên bảng điểm số. Khi đó hắn còn mộng mơ về đến khi trái đất tận thế thật thì hắn sẽ làm thế nào, đến khi trải nhiệm thì cảm giác khốn cùng nếu không có hệ thống thì có lẽ hắn chẳng sống được đến bây giờ. Quả nhiên giấc mộng tại tận thế phải ôm trái ấp chẳng thể thực hiện, hắn bây giờ cơ bản sống còn khó chứ đừng nói là tìm gái để kết thân.
“Haiz, quá cực, ăn mau rồi lượn thôi”
Hắn lấy ít rau và đồ ăn liền nhét vào cái cốc mì rồi đổ nước đã đun sôi vào, vì sáng phải ăn thật no nên hắn mới dám cho nhiều như vậy để trưa vì cảm thấy còn quá no sẽ không ăn uống thêm. Bữa sáng hoàn thành thì hắn dọn đồ nhét vào hệ thống, còn xung quanh thì xem xét xem chủ nhà còn gì để chôm chỉa không rồi mau chóng lên xe, đi tìm xem tại nơi đây có sở cảnh sát nào không để vào xin mấy chú khẩu súng phòng thân.
Trời đúng là không phụ lòng hắn, đi một lúc hắn liền thấy sở cảnh sát, chẳng còn mấy chú cảnh sát ngồi trong đó chờ việc, xung quanh chỉ có xác sống mặc cảnh phục vô định đi xung quanh. Hắn vác theo cây phóng lợn kia mau chóng xử lí mấy con xác sống lởn vởn, tìm kiếm phía ngoài không thấy gì có ích thì quyết định đi sâu vào phía trong tìm kiếm.
[Ký chủ cẩn thận kẻo có vài xác sống đột biến nhảy ra]
“Đừng đùa hệ thống, nó nhạt nhẽo lắm luôn đấy”
[Ta muốn giúp ngài đỡ căng thẳng thôi mà]
“Lỡ nó mà thành thật thì ta chết thẳng cẳng luôn chứ căng thẳng khỉ gì?”
Duẫn Ngôn đứng ngoài kho của sở cảnh sát, cẩn thận để hệ thống quét qua mấy vòng, chắc chắn an toàn rồi mới đi vào lục được gì thì lục. Thế mà hắn lại tìm được hẳn vài cây phóng lợn hàng thật giá thật còn mới toanh. Trong tiểu thuyết này quá đỉnh!
“Thu vào kho hàng lẹ”
[………..] Người ta vào sở cảnh sát tìm súng, ký chủ của ta lại chơi phóng lợn. Có phải ngài bị xác sống đuổi hỏng đầu luôn rồi không? Có phải khi bị xác sống cắn chết biến thành bọn nó ngày sẽ luôn nói phóng lợn phóng lợn?..Nghĩ thôi cũng thấy rùng mình rồi.
“Đây nữa, kia nữa, trong kho này nhiều thứ thú vị thật đấy”
[Đây là kho chứa vũ khí tịch thu của tội phạm, chắc lúc sở cảnh sát này bị thất thủ đã cầm hết đồ đi nhưng kho này lại không sờ tới]
“Ra thế ra thế” Các ngươi không lấy thì là của ta tất, có kho đồ chưa của hệ thống thì tội gì không lấy.
Duẫn Ngôn mở một cái hộp lớn ra, bên trong liền có một khẩu súng lục hắn cho là khá mạnh chỉ là không biết tên. Đem nó cùng vài viên đạn cẩn thận nhét vào cái túi chuyên dụng rồi để bên cạnh mình. Chôm chỉa một hồi, thấy cũng chẳng còn gì đáng lấy thì thu dọn ném vào trong kho đồ rồi đi lại cái xe yêu dấu.
“Có người..!”
Duẫn Ngôn nhíu mày đứng núp núp nhìn vài người đứng cạnh xe của mình đầy cảnh giác, đây là muốn bắt nạt hắn cướp xe hay là có âm mưu giết người diệt khẩu rồi cướp đồ. Hay cái tên nam nhân đẹp trai kia chính nam chính?
[Không phải nam chính, họ chỉ muốn đi nhờ xe] Không phải nam chính nhưng là nam phản diện, ngài hỏi ta thế nào ta trả lời như vậy, đừng trách ta, đây là mục tiêu của ngài.
“Cho lên thì có bị giết người cướp của không?”
[Cái này ngoài phạm trù của hệ thống, ký chủ tự thân vận động tích lũy kinh nghiệm, cần giết liền giết]
“…” hệ thống này cũng bạo lực quá.
_____________Hết chương 6____________