Chương 6 - Khởi Đầu
Nếu đại tỷ nàng biết được việc này…
Cố Hàm lắc đầu thật mạnh, may mắn đại tỷ không biết.
Đại tỷ mến mộ Tạ nhị công tử như vậy, làm sao có thể tiếp thu hắn bị làm nhục như vậy?
Lưu Nhược Thiên cầm tờ giấy, vẫn không nhanh không chậm nói “Chỉ cần sau này ngươi vào cung nghe ta, chuyện này ta có thể không nói cho bất luận kẻ nào..”
Phía sau nàng ta còn nói gì đó, Cố Hàm cũng không nghe rõ.
Phụ thân Lưu Nhược Thiên chính là Thị Lang bộ Hộ, trước đây Tạ gia rơi đài, chức quan Tạ đại công tử bị thay thế, phụ thân Lưu Nhược Thiên được thăng chức. Nhưng ba năm trước đây, Lưu Nhược Thiên không lọt vào mắt Cố Hàm, ba năm sau Cố Hàm cũng nhìn nàng ta không vào mắt giống vậy.
Tự cho là cầm nhược điểm của nàng, có thể gây khó dễ nàng.
Lẽ nào nàng ta không biết phương thức giấu kín một bí mật vĩnh viễn, chính là làm cho tất cả những người chuyện đều ngậm miệng sao?
Cố Hàm ban đầu chỉ là muốn đoạt tờ giấy kia, nhưng Lưu Nhược Thiên bị nàng chọc giận: “Ngươi cho rằng đoạt tờ giấy liền mọi việc thuận lợi? Chỉ cần ta đây, tùy thời có thể chỉ ra ngươi và Tạ Trường Án!”
Cố Hàm cuối cùng cũng không biết sự tình tại sao lại phát triển trở thành vậy, nhưng Lưu Nhược Thiên đích thực rơi xuống nước.
Nàng cố ý cũng tốt, vô ý cũng được, cuối cùng là hại tánh mạng người, không ai để ý suy nghĩ ban đầu của nàng.
Bây giờ sợ đã vô dụng, chủ yếu nhất là như thế nào tẩy sạch chính mình không liên quan.
Con đường này, nàng muốn đi thông thuận, sẽ không để bất luận kẻ nào uy hiếp được nàng.
Cố Hàm cắn cánh môi, thân thể thân thể bởi vì ác mộng dần dần bình tĩnh trở lại, Cửu Niệm ở một bên lo lắng không ngớt: “Tiểu thư?”
Một lát, Cố Hàm buông mi, vô lực nói: “Ta không sao, chỉ là gặp ác mộng.”
Có một số việc dù cho là người nàng tín nhiệm, nàng cũng sẽ không thổ lộ.
Cửu Niệm thở phào nhẹ nhõm, đau lòng lau mồ hôi trên trán cho nàng, thấp giọng nói: “Nô tỳ giúp tiểu thư đổi thân xiêm y, tiểu thư ngủ tiếp đi.”
Toàn thân này đều là mồ hôi, nếu ngủ như vậy ngày mai tiểu thư tỉnh lại tất nhiên khó chịu.
Cố Hàm không có phản bác, nhéo nhéo thái dương có chút đau, tùy ý Cửu Niệm hầu hạ.
* * * *
Ngày tám tháng bảy, một chiếc kiệu nhỏ từ Vinh Dương Hầu phủ nâng vào trong cung.
Tài tử có thể mang hai tỳ nữ vào cung, Cửu Tư và Cửu Niệm thuở nhỏ đã hầu hạ bên người Cố Hàm, luận trung thành và tri kỷ, tất nhiên là người bên ngoài cũng không sánh bằng.
Cung nhân dẫn Cố Hàm đi vòng vòng một hồi, lúc khi đi ngang qua sườn Hàn Linh cung, Cố Hàm gần như không thể xem kỹ dừng một chút, sau đó không để lại dấu vết theo sát cung nhân.
Cửu Niệm và Cửu Tư không phải lần đầu tiên tiến cung, ngày xưa yến hội trong cung, bọn họ cũng từng theo tiểu thư tiến cung cho nên không đến mức lộ ra dáng dấp kinh ngạc, so sánh với một người người bên cạnh tú nữ khác, lúc này nội tình và phong phạm thế gia danh môn hiện ra hết.
Sau một khắc đồng hồ, cung nhân dẫn đường rốt cục cũng ngừng lại, Cố Hàm ngẩng đầu.
Di Hoà cung.
Nàng ở là tây thiền điện, Trường Xuân Hiên.
Trong lòng Cố Hàm đoán chừng khoảng cách với Dưỡng Tâm điện của Thánh thượng không xa không gần, không tính là quá tốt.
Cố Hàm ung dung cho Cửu Tư cái nháy mắt, Cửu Tư lập tức cười nhanh chóng đưa cho cung nhân một cái hà bao, ôn tồn nói: “Công công, chúng ta mới đến rất nhiều chuyện đều không rõ ràng lắm, công công có thể giới thiệu cho chúng ta tình huống Di Hoà cung này thế nào được không?”
Dẫn đường vốn là công việc béo bở, cung nhân thu chỗ tốt, hắn lại liếc mắt Cố Tài nhân, dáng đứng thướt tha, dù cho ở trong cung lâu như vậy hắn cũng không khỏi sinh ra kinh diễm, thậm chí không dám nhìn nhiều rất sợ làm bẩn giai nhân như vậy.
Có lòng bán tốt, lúc này cung nhân đè thấp tiếng, không nói nhảm chỉ nói chuyện quan trọng ra: “Tài nhân chủ tử không cần lo lắng, Di Hoà cung này nhìn nhưng hơn ở chỗ thanh tịnh, hơn nữa trong cung không có chủ vị, tài nhân chủ tử cũng có thể tự tại chút.”
Nói xong lời cuối cùng, cung nhân cười một cái, chỗ tốt của cung không chủ vị không cần nói nhiều.
Cửu Tư và Cửu Niệm liếc nhau, trên mặt không khỏi có chút mừng rỡ. Trong lòng Cố Hàm cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm, khoảng cách Di Hoà cung ngược lại vẫn tốt. Cố Hàm mới vừa nhìn, cung điện tốt hơn Di Hoà cung cũng có, hơn nữa náo nhiệt giống vậy cũng dễ tìm, nhưng cái cung điện không chủ vị này lại không dễ tìm.
Hẻo lánh thì thế nào, cũng chỉ đi đường thêm một khắc đồng hồ mà thôi. Nếu là có tâm, khoảng cách một khắc này không đáng kể chút nào.
Cố Hàm cười nhàn nhạt, nhỏ nhẹ nói: “Phiền phức công công rồi.”
Giọng Cố Hàm vang lên, ôn nhu, trong veo, hơi chút mềm dịu giống như đang làm nũng, cũng không lộ vẻ ngọt ngào.
Cung nhân này là lần đầu tiên nghe Cố Tài nhân nói, có ngây người chốc lát.