Chương 4 - Vào Cung
Cửa cung, từ xa Cố Hàm đã nhìn thấy Cửu Tư và Cửu Niệm, không ngừng suy nghĩ trong đầu, lần này tuyển tú tốn thời gian quá dài, liếc thấy người quen bước chân Cố Hàm nhất thời tăng nhanh hơn.
Mới ra cửa cung, Cửu Tư cùng Cửu Niệm liền tiến lên đón, con mắt Cửu Tư đều đỏ: “Tiểu thư gầy.”
Cố Hàm á khẩu không trả lời được.
Lúc ở trong cung, sáng sớm mỗi ngày phải học quy củ, không thể so lúc thanh nhàn tự tại ở trong nhà, câu gầy này Cố Hàm cho là thật phản bác không được.
Nàng chỉ lắc đầu: “Về Phủ trước.”
Hôm nay là thời gian tú nữ hồi phủ, trước Vinh Dương Hầu phủ sớm đã vây quanh một vòng người. Cố Hàm mới vừa xuống xe ngựa đã nghe thấy một hồi tiếng pháo, nâng dậy phụ mẫu đại ca hành lễ, ngước mắt liếc nhìn bảng hiệu Vinh Dương Hầu phủ, trong mắt Cố Hàm lóe lên một nỗi buồn vô cớ.
Chạng vạng, trong sân Cố Hàm, Hầu phu nhân lôi kéo tay nàng con mắt đỏ bừng: “Chuyến này con vào cung, tương lai mẹ con chúng ta gặp lại không biết đến khi nào.”
Cả đời này nàng sinh được hai gái một trai, con trai trưởng không chịu thua kém, sớm đã nhập sĩ, cũng không để bà phải hao tâm. trưởng nữ hiền lương mạnh mẽ, con gái út nũng nịu trong sáng. Huynh muội ba người tình cảm thâm hậu chưa từng mâu thuẫn cãi nhau, người nào gặp bà đều không nói một tiếng thật là có phúc?”
Nhưng từ ba năm trước đây, trưởng nữ sầu não uất ức chết bệnh, ấu nữ trải qua lần đó trở nên dịu ngoan nhu thuận. Hầu phu nhân biết, đây là con gái út sợ bà nhớ tới trưởng nữ thương tâm, cho nên mọi chuyện đều muốn thuận theo lòng bà.
Nếu là trước kia, bọn họ tự nhiên không cần đích nữ tiến cung cạnh tranh một hai phần sủng ai của Thánh thượng. Nhưng sau trận biến cố ba năm trước đây, tuy Thánh thượng vẫn đối Vinh Dương Hầu phủ ôn hoà, nhưng bọn họ đều biết đây là trong lòng Thánh thượng đối với Vinh Dương Hầu phủ có ngăn cách.
Kể từ đó, con gái út thì không thể không bước vào tường cao chốn thâm cung.
Hầu phu nhân tâm hổ thẹn, không ngừng lau nước mắt, Cố Hàm chỉ phải nhẹ giọng trấn an bà: “Nương, đừng khóc. Tiến cung làm phi là chuyện tốt không biết bao nhiêu người cầu đều không được. Con gái có thể được Thánh thượng nhìn trúng là nữ nhi có phúc.”
Con gái út càng nhu thuận nghe lời, trong lòng Hầu phu nhân càng đau như đao cắt: “Nếu không phải trước đây Tạ gia —”
Sắc mặt Cố Hàm đột biến, lập tức tự tay để ở miệng Hầu phu nhân cắt đứt bà: “Nương?”
Cố Hàm xoa nhẹ thái dương có chút thấy đau: “Lúc tiên đế còn sống, không ai biết được ai là người thắng cuối cùng. Tạ gia chọn đội không có gì đáng trách, sau này nương không cần nhắc lại chuyện này.”
Cố Hàm biết mẫu thân trong lòng có oán, nhưng đúng như nàng nói, khi đó cũng không ai nào biết kết quả cuối cùng. Tạ gia chỉ là đứng sai đội, cũng vì chuyện này phải trả giá đại giới, đáng thương là Vinh Dương Hầu phủ của nàng.
Rõ ràng an phận thủ thường, bo bo giữ mình, lại bởi vì quan hệ thông gia với Tạ gia mà bị liên lụy.
Đại tỷ và nhị công tử Tạ gia lưỡng tình tương duyệt, đính hôn từ nhỏ, vốn chỉ kém nửa năm liền có thể thành thân. Chợt gặp biến cố như vậy, Tạ gia rơi đài, Tạ nhị công tử không biết tung tích, đại tỷ của nàng trong chốc lát khó có thể tiếp thu nên bệnh nặng một hồi, giai nhân tốt vậy lại hương tiêu ngọc vẫn.
Làm sao mẫu thân có thể không oán hận?
Trong lòng Cố Hàm cũng có oán, nhưng vừa nghĩ tới Tạ nhị công tử trước đây, Cố Hàm giống như không thể oán giận xuống được?
Bởi vì Tạ nhị công tử đối với đại tỷ tốt đến cực hạn, thậm chí yêu ai yêu cả đường đi cũng tốt với nàng, dù cho so với đại ca cũng không khơi ra được một chút lỗi nào.
Thế sự khó liệu mà thôi.
Thánh chỉ rất nhanh đã đưa đến Vinh Dương Hầu phủ, Từ ngũ phẩm Tài Tử. Phân vị này trong nhóm tú nữ không tính quá cao nhưng cũng không thấp. Trong tú nữ lần này có ba người Chính ngũ phẩm Mỹ nhân, bốn người Tài tử, còn lại đều thấp hơn nàng.
Theo gia thế của nàng, Chính ngũ phẩm Mỹ nhân cũng là tương xứng, nhưng đạo thánh chỉ này Cố Hàm ngược lại cảm thấy thở phào.
Còn chưa thấy mặt Thánh thượng, quá mức nổi bật cũng chưa hẳn là chuyện tốt.
Hơn nữa, những người được phong làm Mỹ nhân, gia thế hoàn toàn chính xác tốt hơn nàng một chút.
Tình hình như vậy cũng nói Thánh thượng vẫn chưa để bụng với nàng. Cố Hàm đã sớm nghĩ tới khả năng xấu nhất, kết quả hôm nay còn tốt hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của nàng.