Chương 3 - Bị Phạt
Cố Hàm vốn là chưa ngủ được, tiếng khóc truyền đến khiến nàng lập tức liền giựt mình tỉnh lại. Cố Hàm hơi cau mày, nghiêng tai cẩn thận nghe, rất nhanh nghe ra người khóc là ai.
Dung Linh một mực chờ đợi lăn qua lộn lại không ngủ được, bây giờ nghe động tĩnh lập tức ngồi xuống. Cô tiếng hô thật thấp:
“Cố tỷ tỷ.”
Trong bóng đêm Cố Hàm không tiếng động thở dài, xoa nhẹ cái trán hơi đau, nhẹ giọng nói: “Ừ, ta ở đây.”
Dung Linh sáng mắt, hỏi: “Có phải Chu tú nữ đã trở về hay không?”
Cố Hàm không muốn dính vào việc này, nhưng tiếng khóc Chu tú nữ càng lúc càng lớn, xen lẫn một chút tiếng oán giận làm cho toàn bộ Trữ Tú Cung đều không được an bình, đã lục tục có người đẩy cửa phòng đi ra ngoài.
Cũng may Dung Linh cũng không cần nàng trả lời, khoác áo ngoài xuống giường, Cố Hàm hơi sợ mở miệng ngăn cản nàng ta: “Ngươi muốn làm gì?”
Dung Linh dừng lại, do dự nói: “Muội muốn đi xem một chút.”
Cố Hàm ngồi xuống, trán càng phát đau, nàng đè mi tâm: “Lúc này ngươi đi ra ngoài chẳng phải là đụng vào họng súng nàng ta?”
Biết rõ Chu tú nữ lúc này tất nhiên tâm tình rất kém, còn muốn đi lên góp vui, chẳng phải là tự tìm không thoải mái? Nếu đến lúc đó Chu tú nữ cầm nàng ta trút giận, trong trong Trữ Tú Cung này người nào cản trở được?
Nể tình khoảng thời gian này hai người ở chung, Cố Hàm hảo tâm chỉ điểm một câu nhưng nghe hay không nghe tự xem bản thân Dung Linh.
Cũng may Dung Linh nghe khuyên lúc này liền ngừng lại.
Cung nữ nghe động tĩnh trong phòng rất nhanh đẩy cửa tiến đến, rón rén châm đèn. Cố Hàm khoác áo ngoài ngồi xuống, nàng ghé mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện có mấy gian phòng vẫn tối mò, trong mắt nhanh chóng hiện lên suy nghĩ, nhẹ giọng hỏi:
“A Dữu, đã xảy ra chuyện gì?”
Cung nữ A Dữu do dự một chút, thấp giọng nói: “Hoàng thượng cùng Viên tần du hồ, trên đường trở về gặp Chu tú nữ ngâm thơ trong lương đình ngự hoa viên, Viên tần quở trách Chu tú nữ không hiểu quy củ, thân là tú nữ trễ như thế còn chưa trở về Trữ Tú Cung.”
Dung Linh cùng Cố Hàm liếc nhau một cái, hỏi: “Vậy Hoàng thượng nói thế nào?”
Cơ thể Cố Hàm bất giác ngồi thẳng hơn, thái độ Viên tần bọn họ đều đoán được một chút, nhưng đối với các nàng mà nói, thái độ Hoàng Thượng đối với Chu tú nữ mới là trọng yếu nhất.
A Dữu nhìn ra ngoài rồi thấp giọng: “Hoàng thượng không nói một câu, tùy ý Viên tần trách cứ Chu tú nữ, sau trên đường về Hàn Linh cung, Hoàng thượng bị Thục phi mời đi rồi.”
Thục phi từ trước đến nay được sủng ái, đối với hậu cung, Hoàng thượng trên đường bị người của Thục phi mời đi cũng là bình thường.
Nhưng Viên tần bị bỏ rơi có thể sẽ không nghĩ như thế, Chu tú nữ cùng các tú nữ đi ra ngoài muốn lộ mặt trước Thánh thượng lại vừa vặn đụng vào họng súng của Viên tần. Chu tú nữ dựa lưng Thái Hậu, Viên tần không dám quá phận.
Cho nên, ngoại trừ Chu tú nữ bị trách cứ một phen liền hoàn hảo không chút tổn hại mà trở về. Mà tú nữ còn lại, giờ còn đang quỳ ở Ngự hoa viên.
Nghe A Dữu nói xong toàn bộ sự tình, trong lòng Cố Hàm không khỏi suy nghĩ một lần nữa phân lượng của Chu tú nữ. Tương lai vào cung, một nhìn phân vị, hai nhìn ân sủng, dù cho chỗ dựa của Chu tú nữ vững chắc lại cứng rắn, nhưng nếu không được sủng ái, người bên ngoài cũng phải coi thường nàng vài phần.
Có điều là các nàng đều chưa tiến cung, ai có thể được sủng ái cũng chưa kết luận được, Cố Hàm sẽ không coi thường bất cứ người nào.
Lúc Dung Linh nghe thấy Chu tú nữ bị khiển trách, tâm tình chưa che giấu tốt để lộ nụ cười hả hê, nàng ta bóp khăn che miệng sợ chính mình quá mức rõ ràng: “Tú nữ còn lại khi nào có thể trở về?”
A Dữu lắc đầu: “Viên tần phạt bọn họ quỳ ba canh giờ.”
Cố Hàm kinh ngạc đến ngây người.
Đợi quỳ đủ ba canh giờ sắc trời cũng sắp sáng, xem ra ý định của Viên tần là không muốn để cho sống dễ chịu.
Dung Linh cũng không khỏi nuốt một ngụm nước bọt: “Viên tần này nhìn dường như không dễ sống chung.”
Tương lai các nàng đều vào Cung, Viên tần căn bản không bận tâm điểm này vẫn cố ý phạt nặng, tính tình như vậy không thể không khiến nhiều người sầu lo một phen. Đợi các nàng vào cung, một ngày phân vị không bằng Viên tần hoặc là bị phân tới Hàn Linh cung, vậy chẳng phải là muốn ngày đêm phập phòng lo sợ?”
Cố Hàm không có tiếp lời Dung Linh, nàng ở chỗ không người nhìn thấy mịt mờ siết chặc khăn tay, tâm trạng căng thẳng đột nhiên thả lỏng chút.
Có mấy vị tú nữ bị phạt quỳ cả đêm đều không trở về Trữ Tú Cung, tình huống như vậy đối với nàng mà nói là chuyện tốt.
Tiếng khóc Chu tú nữ vang lên thật lâu đến sau nửa đêm mới biến mất. Cố Hàm tâm tư vòng vo một lát, rốt cục sau khi bốn phía an tĩnh mới trở mình ngủ thật say.