Chương 37: Người đã chết
- Trang Chủ
- Cùng Chủ Thần Yêu Đương Trong Trò Chơi Diệt Thế - Lục Yêu
- Chương 37: Người đã chết
…
Bài thi kết thúc?
Tất cả mọi người ở đây, bao gồm cả Thời Vọng, đều ngơ ngác.
Bọn họ cũng chẳng làm cái gì cả, cũng không chỉ ra ai là sói, thậm chí còn chưa tổ chức bỏ phiếu lần hai, nhưng cái thông báo kia nói là sự thật, bài thi thực sự đã kết thúc.
Chỉ là, nó cũng không nói bên nào thắng.
Trong lòng Thời Vọng bồn chồn không yên, mặc dù cậu không biết cách thức thắng lợi của sói là gì, nhưng cậu biết bình thường người dân sẽ thắng như nào, họ không bắt được sói, vậy bên thắng sẽ là…
Tích ——
Đồng hồ đeo tay của cả 3 người đều đồng thời phát ra âm thanh nhắc nhở chói tai, những con số trên mặt đồng hồ đều nảy lên một chút.
Trong nháy mắt ấy, thần kinh Thời Vọng căng thẳng đến cực độ, như thể đang chờ đợi phán quyết cuối cùng, cậu căng thẳng nín thở, chăm chú nhìn vào màn hình đồng hồ. Nó giống như chiếc rìu khổng lồ đang treo lơ lửng trên đỉnh đầu, rơi hay không rơi cũng chỉ trong 1 khoảnh khắc.
Điểm của Tề Triết, thay đổi từ 100 trở thành 40.
Điểm của Lục Dư Tinh, thay đổi từ 88 trở thành 28.
Điểm của Thời Vọng, thay đổi từ 61 trở thành… 1.
“Một điểm…”
Cổ họng Thời Vọng nghẹn lại, thanh âm phát run, cậu ngã quỵ dựa vào ghế sofa, sau lưng đầy mồ hôi lạnh, gần như thấm ướt áo cậu.
Suýt chút nữa thì cậu đã bị loại trừ, 1 điểm này quả thực là ngàn cân treo sợi tóc, giống như một bàn tay vươn ra cứu lấy cậu, kéo cậu ra khỏi bờ vực chết chóc.
Nếu không phải người yêu cậu chính là Thần Sáng Thế, thì lúc này đây, cậu thực sự muốn cảm tạ thượng đế.
“Vậy là, chúng ta thua sao?” Lục Dư Tinh nhíu mày, hết nhìn đồng hồ của Tề Triết lại nhìn tới Thời Vọng, “Nhưng tất cả chúng ta đều bị trừ điểm, rốt cuộc ai là sói… Oa, bây giờ cậu được đúng 1 điểm, cũng thảm quá đi mất.”
Thời Vọng bực bội: “Cậu ngậm miệng lại đi, bớt nói vài câu cũng không chết được đâu!”
Tề Triết rất bình tĩnh, hoặc là nói anh ta bình tĩnh quá mức, “Có thể sống sót là rất tốt rồi, sau này vẫn còn cơ hội, gia tăng điểm số.”
Thời Vọng: “……”
Mặc dù cảm động thật đấy, nhưng Tề Triết giống như đang an ủi đứa nhóc nhà mình thi trượt đại học vậy, có phải cậu cũng nên học lại luôn hay không?
“Nhưng rốt cuộc sói là ai? Vì sao bài thi lại đột nhiên kết thúc như vậy?”
Thời Vọng nghĩ mãi cũng không thể hiểu được, cậu thử phá vỡ quy tắc suy luận thông thường để nghĩ về chuyện này, trong lòng bỗng nhiên lóe lên một suy nghĩ không thể tin tưởng được: “Không lẽ…”
Cậu đột nhiên ngẩng đầu, ngay lập tức đã thấy một bóng người cao lớn xuất hiện ở cầu thang tầng 2. Thời Vọng đứng phắt dậy, đôi mắt mở to, không thể tin nổi mà nhìn hắn.
Cậu nhìn thấy một nhân vật, là kẻ mà tuyệt đối không có khả năng xuất hiện ở chỗ này, một tên khốn vốn dĩ đã vĩnh viễn bị đá xuống sàn từ ngày hôm qua.
“Anh không chết?!”
Nghiêm Đình tùy tiện dựa vào tay vịn cầu thang, vô cùng thân thiết vẫy tay với cậu, vẫn nở nụ cười trước sau như một, “Nhóc con, nhớ tôi không?”
Mái tóc hắn hơi ẩm ướt, làn da cũng đẫm nước, giống như vừa mới bước ra từ phòng tắm vậy, cả người đều mang một bộ dáng lười biếng.
“Để mấy người chờ lâu rồi, tôi vừa đi tắm rửa một cái, máu dính lên người quá khó chịu.”
“Anh…” Thời Vọng thật sự không dám tin vào mắt mình, âm thanh run rẩy, “Anh, không phải anh chết rồi sao?”
Nghiêm Đình buông tay, tươi cười giảo hoạt, “Thực rõ ràng, trang.”
Nghiêm Đình xòe tay ra, nở một nụ cười giảo hoạt, “Rõ ràng, chỉ là một vở kịch mà thôi.”
“Giả chết…” Thời Vọng chợt hiểu rằng họ đã bị lừa. Thời Vọng hung dữ trừng mắt nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi chất vấn: “Nhưng anh không thể rời khỏi biệt thự vào buổi tối.”
“Ha, anh bạn nhỏ, cậu thật là đáng yêu mà.” Nghiêm Đình cúi đầu nhìn cậu, trong mắt tràn đầy trêu đùa và châm chọc, “Không phải cậu rất giỏi nghiền ngẫm từng chữ một sao, không bằng cẩn thận ngẫm lại quy tắc trò chơi một chút đi?”
“?” Thời Vọng ngẩn ra một chút, lờ mờ nhớ tới lời Dean nói lúc trước.
Hình như là: Mọi người cần phải tuân thủ thời gian làm việc và nghỉ ngơi, mọi người không được phép rời khỏi biệt thự…
Thời điểm đó, Dean là đang nói đến ‘Người’, hình như có cường điệu lên một chút, chẳng lẽ cái gọi là ‘Mọi người’ này là chỉ người, không bao gồm ‘Sói’ sao?
Chó chết! Đúng là chơi chữ âm hiểm.
Khó trách Thời Vọng nghĩ mãi cũng không tìm ra chân tướng. Cmn! Tất cả bọn họ đều đang vận lộn với quy tắc, lại chẳng ngờ sói căn bản là không cần tuân thủ mớ quy tắc này.
Quay trở lại 2 ngày trước, kể từ khi Nghiêm Đình cầm trong tay tấm thẻ có đánh dấu, trong đầu hắn đã bắt đầu lập ra kế hoạch này rồi.
Hắn ta biết quy tắc giết người của Người Sói, và chắc hẳn hắn ta cũng biết ngày hôm sau sẽ bỏ phiếu treo cổ sói. Bây giờ hắn ta đích xác là một con sói, nhưng thân phận này cũng không phải vấn đề, bởi vì Nghiêm Đình biết hắn là mục tiêu lựa chọn của tất cả mọi người, Tề Triết bọn họ nhất định sẽ lợi dụng quy tắc trò chơi để diệt trừ hắn, không cần biết hắn có phải là sói hay không.
Cho nên, bước đầu tiên phải làm chính là tự bảo vệ mình.
Người chắc chắn sẽ không bị bỏ phiếu sẽ là ai? Đáp án chính là người chết.
Nghiêm Đình chủ động đi nấu ăn cũng không phải là do hứng thú nhất thời, hắn lấy sốt cà chua và mật ong ở trong bếp, còn thuận tiện lấy thêm 1 con dao sắc.
Trên bàn làm việc trong phòng ngủ có các loại mực nước màu đen, xanh dương và đỏ. Mực đỏ, nước sốt cà chua, mật ong và thêm một chút nước ấm để chế ra máu giả.
Đến nửa đêm, để đề phong chuyện ngoài ý muốn, Nghiêm Đình đổ hết thuốc súng ra khỏi đạn trước rồi mới nhảy xuống vườn hoa từ cửa sổ.
Vì để giá họa cho Lục Dư Tinh, hắn ta đã cố tình tạo ra một vết thương giả trên cổ họng. Và mọi thứ sau đó giống như hắn ta mong đợi, mọi người đều cho rằng hắn đã chết.
Ban đầu, kế hoạch của Nghiêm Đình là mỗi đêm giết 1 người, nhưng giữa chừng thì Thời Vọng đã phát hiện lỗ hổng của quy định ở yên trong phòng ngủ sau 10h, Nghiêm Đình lo rằng đêm tiếp theo bọn họ sẽ tụ tập hết với nhau, không cách nào ra tay, vì thế đêm qua hắn đã đột nhập vào phòng của Trần Lập Lập và Tống Tân, dùng dao cắt đứt cổ bọn họ, rồi ném xuống vườn hoa.
Nghiêm Đình giơ tay cho ba người xem điểm số trên đồng hồ của mình, trên đó là 210 điểm, nói cách khác, hắn chỉ lấy thêm được 10 điểm trong bài thi lần này.
Hắn tiếc nuối nói: “Vì để không để lộ ra dấu vết, tôi cũng không thể lấy điểm của 2 người kia, thật đáng tiếc.”
Sắc mặt Thời Vọng cực kì khó coi, ngón tay bị siết chặt đến mức kêu lên răng rắc, hận không thể lập tức xông lên đấm chết con sói chết tiệt này đến mức cha mẹ hắn cũng không thể nhận ra. Thật ra, cậu thực sự đã làm điều đó, cậu cực kì tức giận lao lên cầu thang, giơ nắm đấm, hung hãn đấm vào mặt Nghiêm Đình.
Bụp!
Nghiêm Đình cũng không né tránh, vững chắc ăn một cú đấm mạnh vào mặt, đầu bị đánh lệch về một phía và chỗ gò má bị đánh trúng kia dần dần hiện lên một vết bầm tím.
Thời Vọng cũng ngây ngẩn cả người, cậu không nghĩ tới bản thân mình cũng có thể đánh trúng Nghiêm Đình, sự kinh ngạc đó lấn áp hết cả phần tức giận, khiến cậu nhất thời cảm thấy lúng túng không biết phải làm sao.
Nghiêm Đình xoa xoa mặt, thản nhiên cười nói: “Vật nhỏ đánh người còn rất có lực, được, coi như hòa nhau vụ phòng bếp lúc trước.”
Nhắc tới cái này, lửa giận của Thời Vọng lại cháy bùng lên, cậu nghiến răng, còn muốn đánh hắn thêm lần nữa.
Nghiêm Đình lập tức giơ hai tay đầu hàng, lòng bàn tay hướng ra ngoài, ý tứ là hắn không có ý định ra tay với cậu.
Hắn vờ vịt bày ra bộ dáng đáng thương, “Đầu hàng, đầu hàng, tôi không dám động vào cậu nữa đâu, thủ đoạn người kia cũng đủ tàn nhẫn, còn kinh khủng hơn cả đám buôn thuốc phiện xuyên biên giới.”
Thời Vọng nhíu chặt đôi mày, “Ý anh là gì, Dung Dữ lén lút tới tìm anh sao?”
Nghiêm Đình cũng không nói, còn chủ động dời đề tài, “Muốn biến điều kiện thắng lợi của sói là gì không?”
“Là gì?”
“Rất đơn giản, chỉ cần khiến 3 người các cậu ngờ vực lẫn nhau là được.” Nghiêm Đình nhìn Tề Triết đang ở cạnh sofa, còn cố ý đùa bỡn, khích tướng “Cảm tạ cái đầu lạnh của Tề trưởng quan của chúng ta, giúp tôi sớm kết thúc cái trò chơi này.”
Vẻ mặt Tề Triết vẫn bình tĩnh, lạnh lùng như cũ, nhưng rõ ràng khớp hàm đang nghiến chặt.
Anh bị bọn tội phạm đặt bẫy, hoàn toàn thua rồi!
Lục Dư Tinh vỗ vai anh, trầm giọng nói: “Anh không làm sai, thẳng thắn nói ra còn hơn là nghi kị trong lòng.”
Mặc dù bọn họ đã thua sau khi chất vấn lẫn nhau, nhưng nếu bọn họ vẫn khư khư giữ lấy nghi vấn đó trong lòng, một thời gian sau, nói không chừng còn có thể xảy ra những việc khác tồi tệ hơn.
“Nhưng mà điểm số của cậu cũng ấn tượng thật đấy.” Nghiêm Đình nhìn đồng hồ của Thời Vọng, không biết là đang cười nhạo hay là thực sự quan tâm, “Nếu cậu mà bị loại, tôi sẽ buồn lắm.”
Thời Vọng lạnh nhạt nói: “Nếu anh mà chết tôi sẽ còn vui hơn.”
“….. Vô tình quá đấy.” Nghiêm xòe hai tay ra, thập phần tiêu sái nói, “Dù sao mấy người cũng thua rồi, ngoan ngoãn nhận thua đi, đánh không lại thì quay sang hất bàn cũng không phải là một thói quen tốt.”
Ba người sắc mặt âm trầm, bọn họ đều bị tên khốn khiếp này chơi đùa trong tay, xoay vòng vòng. Tác phong tùy ý làm bậy của hắn thực sự đã lừa được bọn họ, nghiêm Đình không phải kẻ ngu ngốc liều lĩnh, hắn ta mưu mô xảo quyệt hơn bất kì ai, vừa tàn ác lại vừa xấu xa, hắn ta nguy hiểm hơn rất nhiều so với tưởng tượng của bọn họ.
“Nãy tôi ở trên tầng có nghe thấy mấy người đang nói chuyện, không tiếp tục nữa sao?” Nghiêm Đình nhìn về phía Tề Triết, ý vị thâm trường nói: “Vừa nãy không phải anh đang nghi ngờ việc khó tin gì đó sao?”
Trong lòng Thời Vọng căng thẳng, vội vàng muốn giải thích cho Tề Triết, “Thật ra… Tối hôm qua…”
“Thật sự là có người tới sao?” Tề Triết bình tĩnh nhìn cậu, “Tôi không tức giận, tôi chỉ muốn biết sự thật.”
Thời Vọng có chút do dự, không biết có nên nói ra hay không, có thể nói cái này hay không, nếu nói ra, Dung Dữ sẽ xử lý bọn họ thế nào. Cậu thậm chí còn nghi ngờ rằng đêm qua Dung Dữ cố tính để lại dấu hôn, khiến cậu lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Tục ngữ nói quá là chuẩn, nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay, Thời Vọng mới chỉ mắng thầm Dung Dữ mấy câu trong lòng thôi, cửa biệt thự bỗng nhiên bị đẩy ra, không khí mát mẻ của buổi sáng cùng hương hoa cỏ nhàn nhạt theo gió tràn vào.
Người đẩy cửa là Dean, mặc một bộ trang phục quản gia, nhưng anh ta cũng không trực tiếp bước vào, mà là lui về một bên, cực kì cung kính cúi gập người, nghênh đón một người khác bước vào.
Người kia mặc một bộ âu phục màu trắng, điềm tĩnh bước vào, mái tóc vàng nhạt của anh vào lúc sáng sớm trông thật tao nhã và quý phái, hơn nữa vẻ ngoài tuấn tú lại càng khiến người ta không thể rời mắt. Đôi mắt kia rõ ràng không mang theo cảm xúc nào, nhưng lại bất giác khiến người khác không dám nhìn thẳng.
— — Bởi vì, người phàm không thể nhìn thẳng vào mắt của thần linh.
Lục Dư Tinh kinh ngạc, “Thời Vọng, kia không phải là bạn trai cậu sao?!”
Thời Vọng bụm mặt, “Tôi không phải, tôi không biết, đừng hỏi tôi, tôi đã chết rồi…”
Dung Dữ mặc kệ bọn họ, không coi ai ra gì, bước lên bậc thang, tiến đến trước mặt Thời Vọng, kéo lấy tay trái của cậu nhìn vào màn hình đồng hồ, giống như thật thương hại, nói: “1 điểm, bảo bối, như này cũng thật là thê thảm quá đó.”
“……” Thời Vọng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, “Không cần mỗi người các anh đều phải nói 1 lần!”
“Nhưng quả thật là đáng thương.”
Dung Dữ đưa tay xoa xoa mái tóc của Thời Vọng, giống như đang đối xử với chú cún cưng nhà mình, lại hôn lên trán cậu, sau đó mới quay đầu lại nhìn đám người Tề Triết và Lục Dư Tinh ở dưới tầng, cười nói: “Để ta giới thiệu lại một lần nữa. Ta là người yêu của Thời Vọng, cũng là người khởi xướng trò chơi Ngày Xét Xử này.”
Tề Triết: “???”
Lục Dư Tinh: “???”
Thời Vọng: “!”
Cậu lập tức tóm lấy áo Dung Dữ, kéo anh lại gần, tức muốn hộc máu, gầm gừ: “Anh cũng không thể nói toạc ra như thế! Ít nhất cũng phải nói trước một tiếng chứ!”
Tề Triết cau mày, đây là lần đầu tiên Thời Vọng thấy vẻ mặt bối rối này trên khuôn mặt Tề Triết. Lục Dư Tinh đứng đó, cả người chết lặng, lượng tin tức sáng nay đến quá nhiều, não cậu ta gần như quá tải rồi.
Thời Vọng kinh hồn táng đảm, quả thật là không dám nói lời nào.
Tu La tràng*, này quả thực chính là Tu La tràng! Thần Sáng Thế, quản trị viên, giám thị, thợ săn, người chơi, tất cả đều tụ tập một chỗ. Những người này khẳng định sẽ không vui vẻ nói chuyện phiếm, không xông lên đánh nhau tới tan tác cái biệt thự này đã là tốt lắm rồi!