Chương 34: Việc không có khả năng xảy ra nhất
- Trang Chủ
- Cùng Chủ Thần Yêu Đương Trong Trò Chơi Diệt Thế - Lục Yêu
- Chương 34: Việc không có khả năng xảy ra nhất
…
Giống như trường học có yêu cầu nghiêm ngặt về thời gian học tập và nghỉ ngơi, 9:55 tối, chính là lúc cần trở về phòng ngủ.
Thời Vọng thở phào nhẹ nhõm, xem ra ngày hôm nay trôi qua bình an vô sự, bởi vì từ 10h tối hôm nay đến 7h sáng hôm sau, tất cả người chơi, kể cả sói đều phải ở trong phòng ngủ, hoàn toàn ngăn chặn được khả năng sói đến tấn công dân thường vào ban đêm.
Nếu sói chỉ có thể giết người vào ban ngày, thì nhất định chúng sẽ để lộ ra sơ hở, bắt được hắn không thành vấn đề.
Sáu người đều lục tục đi lên tầng, quay trở về phòng ngủ của chính mình, tiếng chuông báo 10h đúng vang lên, âm thanh trầm đục kéo dài vang vọng khắp biệt thự, cánh cửa truyền đến một tiếng cạch, tự động khóa lại.
Trong phòng ngủ sáng đèn, Thời Vọng ngồi một mình ở trước bàn làm việc, tìm được từ trong ngăn kéo mấy tờ giấy trắng cùng một cây bút ký, đặt lên bàn, viết viết vẽ vẽ lên đó.
Cậu vô thức loại trừ Lục Dư Tinh và Tề Triết khỏi phạm vi nghi ngờ là sói, còn lại 3 người này, Nghiêm Đình, Trần Lập Lập, Tống Tân, ai sẽ là sói đây? Phương thức thắng lợi của sói rốt cuộc là gì?
Cậu vắt óc nghĩ mãi cũng không ra, có chút bực bội, cắn chặt cán bút, ánh mắt dán chặt vào ba cái tên trên mặt giấy.
Thời gian từng phút từng phút trôi qua, chiếc đèn bàn phát ra tiếng dòng điện lưu chuyển khiến con người ta khó chịu. Thời Vọng muốn hút một điếu thuốc để giải tỏa, nhưng trên người cậu không có thuốc lá, cũng không có bật lửa.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên một âm thanh vang lên từ phía sau: “Đã 10 rưỡi, cậu nên đi nghỉ ngơi, cậu chủ.”
Thời Vọng sợ hãi giật mình một cái, suýt chút nữa cắn trúng nắp chiếc bút nhựa trong miệng.
Cậu đột nhiên đứng phắt dậy, đẩy cái ghế nhựa đằng sau ra, phát ra một tiến lạch cạch thật lớn, khuôn mặt cậu sợ hãi như gặp quỷ, “Cái đệt! Anh vào từ lúc nào vậy?!”
Dean vẫn ăn mặc y chang tạo hình quản gia của mình như lúc sáng, chỉ là lúc này trong tay anh đang bưng một bình trà nóng, sắc mặt vẫn bình đạm đứng ở trong phòng. Anh ta vô thanh vô tức xuất hiện, hệt như một bóng ma, đáng sợ tới mức khiến người ta giật thót tim.
Dean hơi hơi cúi người, “Gần đây chủ nhân bận rộn công việc, khó có thể chăm sóc chu toàn cho sinh hoạt hằng ngày của cậu. Trong những lúc không có chủ nhân ở bên, tôi sẽ là người chăm lo cho sinh hoạt hằng ngày của cậu.”
Thời Vọng suy đoán có thể đây là quản gia mà Dung Dữ nhắc tới, vốn dĩ cậu đã thấy rất phiền rồi, càng không muốn có người kè kè bên cạnh giám sát mình, vì thế cậu gọn gàng dứt khoát từ chối: “Tôi không cần anh chăm sóc, anh về đi.”
Dean ngoảnh mặt làm ngơ, “Tôi nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân.”
Ý tứ thật rõ ràng, kêu cậu một tiếng cậu chủ chẳng qua là để tỏ lòng kính trọng mà thôi, cũng sẽ không nghe theo lệnh của cậu.
Anh ta đặt một ly sứ màu trắng ngà trong tay lên mặt bàn, rót nước trà nóng bỏng tỏa hương ngào ngạt vào ly, “Đây là trà hoa bồ đề, có tác dụng an thần trợ ngủ, giảm căng thẳng, xin hãy uống rồi đánh răng rửa mặt đi ngủ.”
Thời Vọng dùng mu bàn tay đẩy tách trà sang một bên, giơ tay vuốt mái tóc lòa xòa trên trán lên, mất kiên nhẫn nói: “Tôi còn chưa muốn ngủ, chút nữa nói sau.”
Dean không nói gì, Thời Vọng còn tưởng rằng anh ta đã đáp ứng rồi, nhưng vừa quay đầu lại thì thấy Dean không biết lấy từ đâu ra một cái thước dạy học màu đen thuôn dài.
Anh ta nhàn nhàn nói: “Chủ nhân đã dặn dò tôi, tôi không chỉ đến chăm sóc cho cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của cậu chủ, mà còn có nhiệm vụ uốn nắn lại những thói xấu của cậu.”
“?” Thời Vọng nhanh chóng nuốt nước bọt, giơ tay đầu hàng, “Được, được rồi, tôi ngủ!”
Bị thước đánh rất đau, thời điểm cậu bị Dung Dữ ép chơi mấy trò chơi tình thú nào đó, cậu đã tự mình nếm trải sự lợi hại của nó, bây giờ nhớ lại, mông vẫn còn ẩn ẩn đau.
Đũy mẹ Dung Dữ! Chắc chắn là nắm được cái nhược điểm này của cậu, nên mới cho cái tên khốn Dean này mang theo cái thứ đồ chết tiệt này đến!
Thời Vọng tức giận cầm tách trà lên, một hơi uống cạn sạch, đứng dậy bước vào phòng tắm.
Trong bồn tắm đã được đổ đầy nước ấm, dầu gội, sữa tắm cũng đã được để ở nơi với tay có thể chạm tới, cốc đánh răng đã được rót đầy nước để trên bồn rửa tay, bàn chải đánh răng cũng được đặt nằm ngang trên cốc, mà nó còn được lấy sẵn kem đánh răng.
Chu đáo đến mức khiến cho cả người không khỏe, Thời Vọng cực kỳ cạn lời: “Anh dứt khoát kéo khóa quần xuống cho tôi luôn đi.”
Dean: “Được.”
“Được cái đầu anh! Tôi nói giỡn thôi!”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cuộc Dây Dưa Không Lường Trước!
2. Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng
3. Đau Đến Mấy Vẫn Yêu
4. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
=====================================
Thời Vọng vò tung mái tóc, cởi quần áo rồi bước vào bồn tắm.
Dean hơi cúi người, rồi rời khỏi phòng tắm.
20 phút sau, Thời Vọng mặc một bộ đồ ngủ mềm mại rộng rãi bước ra, mái tóc hơi ươn ướt, cả người toát ra hương thơm của sữa tắm mùi táo xanh.
Dean đã dọn giường sẵn cho cậu, Thời Vọng trực tiếp nằm lên, theo thói quen lấy điện thoại ra nghịch chơi một lúc, nhưng dư quang thoáng thấy được thước dạy học trong tay Dean, bàn tay vừa mới vươn ra đã lập tức rụt về trong chăn.
Sau khi Dean nói chúc ngủ ngon, đã lập tức tắt đèn.
Mặc dù trong phòng ngủ đang chìm trong bóng tối, nhưng Thời Vọng vẫn có thể mờ hồ cảm nhận được anh ta vẫn chưa đi, cậu bất đắc dĩ nói: “Khi nào anh mới đi?”
“Chờ cậu ngủ rồi tôi sẽ lập tức rời đi.”
“……”
Như vậy ai mà ngủ nổi?
Thời Vọng nằm thẳng người trên giường lớn, mở to mắt nhìn khoảng không tối đen trước mắt, thiếu đi cái ôm của Dung Dữ khiến cậu có chút không quen, cậu hỏi: “Sao tối nay Dung Dữ không tới?”
“Là như này,” Dean bình tĩnh giải thích, “Chủ nhân đang bận một vài việc.”
Anh ta cũng chẳng nói rõ Dung Dữ đang làm gì, Thời Vọng gặng hỏi vài cậu, cũng chỉ nhận lại được vài ba câu trả lời cho có lệ.
Cơn buồn ngủ nhanh chóng ập tới, Thời Vọng nhắm mắt một chút, đã ngủ mất.
Cậu rất hiếm khi đi ngủ sớm như vậy, có lẽ là do tách trà hoa kia, cho nên cậu ngủ thật say, thần kinh ngày thường vẫn luôn căng thẳng cũng được thả lỏng và thư giãn.
Sáng sớm hôm sau, cậu được một tiếng nhạc dịu êm du dương đánh thức, thanh âm kia giống như cơn mưa xuân đầu mùa, trầm bổng nhẹ nhàng, tiết tấu từ nhẹ nhàng chậm rãi đến nhanh chóng dồn dập, giống như một đôi bàn tay dịu dàng, chầm chậm kéo người từ trong cơn mơ ra tới hiện thực.
Tiếng nhạc này còn rất thoải mái, hoàn toàn không giống với cái loại âm thanh sắc bén chói tai của đồng hồ báo thức, mạnh mẽ lôi cổ người ta từ trong mơ bừng tỉnh, còn tạo thành cơn đau đầu mỗi sáng.
Dean thấy Thời Vọng đã tỉnh thì tắt nhạc, bước về phía cửa kéo ra 1/3 tấm rèm để cho ánh nắng chiếu vào trong phòng, mang đến ánh sáng dịu nhẹ không khiến cho người ta cảm thấy chói mắt.
Thời Vọng trở mình, kéo chăn lên bọc kín người, muốn ngủ thêm một chút nữa.
Dean đi tới gọi cậu, “Cậu chủ, cậu nên dậy rồi.”
Thời Vọng bịt tai, co người lại trong chăn, “Bây giờ là mấy giờ…”
“Đúng 7h sáng, là khung giờ tiêu chuẩn để thức dậy.”
“7 giờ… 7 giờ?!” Thời Vọng đột nhiên hất chăn lên ngồi phắt dậy, đến giờ rồi, có thể ra khỏi phòng ngủ rồi!
Cậu nhanh tay thay quần áo, rửa mặt xong liền đẩy cửa bước ra ngoài.
Phòng bên cạnh chính là phòng của Tề Triết, Thời Vọng và anh ta đối mặt nhìn nhau một chút, sau đó Tống Tân và Trần Lập Lập cũng bước ra.
Trần Lập Lập lười biếng vươn vai một cái, “Buồn ngủ quá, tối qua thức đêm như mãnh hổ, sáng lại gật gù như đứa ngốc.”
Lại đợi thêm mấy phút, Lục Dư Tinh vẫn chưa ra, Thời Vọng có chút nôn nóng đi gõ cửa phòng cậu ta, cách một cánh cửa nghe thấy tiếng nước chảy róc rách truyền tới từ bên trong.
Thời Vọng cất cao giọng hỏi: “Cậu còn chưa dậy sao?”
Rất nhanh, Lục Dư Tinh đã trả lời, âm thanh vọng tới từ một nơi rất xa, có lẽ là ở trong phòng tắm, “Dậy rồi, đợi tôi trang điểm một chút đã.”
“….. Cậu nhanh lên đi!”
Trần Lập Lập lấy điện thoại trong túi ra dùng thay gương, thở dài: “Anh đẹp trai à, em cũng chỉ đánh son xong là ra rồi.”
Qua khoảng 10 phút, Lục Dư Tinh mới khoan thai tới muộn, Thời Vọng thấy sắc mặt cậu ta cũng tốt lên không ít, chẳng là Lục Dư Tinh vốn rất đẹp trai, trang điểm hay không trang điểm cũng không quan trọng.
Nhưng thật ra Tề Triết chú ý nhìn cậu ta khoảng chừng nửa phút, mới trầm giọng nói: “Tôi không thấy cậu trang điểm.”
“Cái này gọi là trang điểm nhẹ nhàng, chuyên môn đi lừa mấy chàng trai thẳng như anh.”
Khuôn mặt Tề Triết có hơi do dự, giống như đụng phải điểm mù của chính mình, cho nên anh ta cẩn thận chọn lui bước, không tiếp tục hỏi nữa.
Hiện tại, 5 trong số 6 người đã đến đủ, đều tụ tập ở phòng khách, chỉ có Nghiêm Đình là vẫn còn chưa ra.
Lục Dư Tinh ngồi trên ghế sofa ăn bánh mì nướng, bất mãn thì thầm: “Hắn cũng chậm chạp quá đấy, có phải hắn cũng ngủ nướng hay không?”
Thời Vọng sở sờ lên băng gạc trên cổ, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một dự cảm không lành.
Cậu buông hộp sữa bò trong tay, đứng lên, “Tôi đi lên xem thử.”
Tề Triết cũng tùy tiện đứng lên, “Tôi cũng đi.”
Anh ta yêu cầu Lục Dư Tinh và hai người còn lại ở yên trong phòng khách, tránh cho Nghiêm Đình thực hiện được cái âm mưu gì, còn mình và Thời Vọng đi lên tầng 2, đi đến trước cửa phòng ngủ của Nghiêm Đình.
Thời Vọng gõ cửa, lại gọi thêm hai tiếng, cũng không nghe thấy tiếng đáp lại, cậu thử vặn nắm cửa, lại thấy cửa không khóa, thì trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Thời Vọng đẩy cửa ra một chút, hét vào trong phòng: “Tôi vào đấy! Anh cũng không phải là đang tắm chứ?”
Vẫn không có tiếng trả lời, Thời Vọng định đi vào thì Tề Triết lại ngăn cản cậu, tự mình bước vào trước, cảnh giác tiến vào phòng ngủ.
Bố cục phòng ngủ của mọi người đều giống hệt nhau, Tề Triết bước vào phòng tắm xem xét, Thời Vọng thì đi loanh quanh 2 vòng quanh phòng ngủ.
Đây là lần đầu tiên cậu đến gần không gian sống của Nghiêm Đình, có chút tò mò không biết thói quen riêng tư của một tên giết người khát máu là như thế nào.
Chăn bông trên giường được gấp gọn gàng, ga trải giường cũng được trải phẳng phiu, lại nhớ đến tài nấu nướng của Nghiêm Đình, có lẽ hắn là một người đàn ông đảm đang việc nhà.
Trên bàn có một cái gạt tàn, trong đó có rất nhiều tàn thuốc lá, hắn có thói quen hút thuốc lá trước khi đi ngủ à?
Mở ngăn kéo tầng thứ nhất ra, bên trong có một hộp dụng cụ sửa chữa thông dụng thường thấy như là tua vít và kìm. Cái này trong phòng Thời Vọng cũng có, cũng chẳng đáng ngạc nhiên.
Khi mở ngăn kéo tầng thứ hai ra, Thời Vọng không khỏi sửng sốt, 4 viên đạn làm từ đồng thau đều được đặt ở đây, không hề che đậy một chút nào.
Đây chính là bất ngờ ngoài ý muốn, Tề Triết có súng, chỉ cần lấy lại mấy viên đạn này, thì khả năng chiến đấu chắc chắn sẽ tăng vọt, dù có chiến đấu trực diện với Nghiêm Đình cũng không cần phải lo lắng.
Thời Vọng nhặt mấy viên đạn lên muốn đưa cho Tề Triết, nhưng khi cậu nhặt nó lên, lại phát hiện trọng lượng không đúng lắm.
Sắc mặt Thời Vọng tối sầm, dùng kìm vặn mở nắp sau của viên đạn, quả nhiên là thuốc nổ bên trong đã được đổ ra ngoài, rất có thể là đổ xuống bồn rửa tay, xả trôi xuống ống thoát nước.
Thiếu đi thuốc súng, mấy viên đạn này chỉ là sắt vụn.
Thời Vọng thầm mắng một tiếng, họ Nghiêm kia đúng là một con hồ ly tinh!
Tề Triết từ trong phòng tắm bước ra, lắc đầu, nói: “Hắn ta không có ở trong phòng.”
“Chẳng lẽ hắn ta đã ra ngoài từ sớm rồi sao?” Ánh mắt Thời Vọng dừng trên khung cửa sổ cách đó không xa, chợt phát hiện nó bị mở toang, gió từ bên ngoài thổi vào, rèm cửa màu trắng khẽ lay động.
Trong lòng Thời Vọng mạc danh cảm thấy bồn chồn không yên, ma xui quỷ khiến đưa cậu bước đến bên cạnh cánh cửa mở đó.
Cảnh sắc bên ngoài vẫn tươi đẹp trước sau như một, Thời Vọng lại nhìn xuống dưới, thấy một người nằm ngửa người trên bãi cỏ, dưới người là một vũng máu lớn đã khô cứng, trên cổ họng có một vết máu loang lổ chói mắt, máu tươi bắn tung tóe lên khuôn mặt điển trai và khác lạ của hắn ta.
Vào ngày thứ hai của bài thi, một điều bất ngờ và không có khả năng xảy ra nhất đã xảy ra — — Nghiêm Đình đã bị ai đó giết chết.
Tự dưng tui nhớ: Dean aka Sakamoto (* ̄▽ ̄*)
Whale: Đêm nay vắng anh, đêm sau… (*////▽////*)