Chương 26: Cái gọi là côn trùng có hại
- Trang Chủ
- Cùng Chủ Thần Yêu Đương Trong Trò Chơi Diệt Thế - Lục Yêu
- Chương 26: Cái gọi là côn trùng có hại
…
Đám dây leo trong kí túc xá không tiếng động rút ra ngoài, những dây leo bò trên tường cũng tan rã, nhanh chóng lui đi, căn phòng lại một lần nữa sáng bừng trở lại, nhìn ánh mặt trời sáng chói ngoài kia, xem chừng bây giờ mới khoảng 1, 2 giờ chiều.
Có lẽ đám người Tề Triết bị vây trong nhà ăn, Thời Vọng định đi tìm bọn họ, nhưng mà… Cậu không có quần áo để mặc.
Nhìn đống vải vụn trên sàn nhà, chúng bị xé tan tác, rách nát đến độ không thể chắp vá lại, Thời Vọng cũng không muốn trần truồng bước ra khỏi cửa. Nếu mà để người khác thấy, đó sẽ là khung cảnh đáng sợ nhất lịch sử, cậu tuyệt đối sẽ ôm tàu hỏa chạy biến khỏi thành phố này.
Thời Vọng đang lo lắng, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng vặn nắm cửa, Thời Vọng giật mình, vội vàng kéo chăn lên, trùm kín mít từ đầu đến chân, chỉ để lộ ra một khe hở nhỏ, vừa vặn lộ ra đôi mắt, thận trọng nhìn ra phía cửa.
Rất nhanh, cửa đã mở ra, Dung Dữ chậm rãi bước vào, ngẩng đầu nhìn một đống phồng lên ở trên giường, giả bộ không biết cười cười: “Làm sao vậy em yêu, vẫn còn ngủ nướng à?”
“Em ngủ cái bà nội nhà anh!”, Thời Vọng thấy anh đã giận sôi gan, hất chăn lên, ngồi phắt dậy trừng mắt nhìn anh, “Anh còn giả vờ vô tội cái gì, cái thứ vừa nãy kia còn không phải là do anh điều khiển sao?!”
Ánh mắt Dung Dữ quét qua bộ ngực trắng nõn của Thời Vọng một vòng, ngắm ngía đủ rồi mới không có thành ý mở miệng xin lỗi, “Được rồi, ta xin lỗi, em yêu, ta thừa nhận là mình làm.”
“Đồ biến thái!”
“Nói chuyện cũng quá khó nghe rồi.”
Trong mắt Dung Dữ mang theo vài phần giễu cợt nói: “Chỉ là ngày thường em vẫn luôn không sợ trời, không sợ đất, cho nên ta mới muốn nhìn thấy bộ dáng em sợ hãi một chút.”
“Anh đúng là thần kinh!”
Dung Dữ: “……”
Nhìn đi, Thời Vọng chính là người như vậy, sẹo cũ chưa lành đã quên đau, lúc này vừa mới thả cậu xuống một lúc đã quên luôn khi nãy hoảng loạn xin tha gọi ông xã như thế nào rồi.
Dung Dữ bất đắc dĩ thở dài, đưa qua một cái túi giấy lớn màu nâu nhạt, “Được, được, không ngủ thì dậy mặc quần áo vào đi, cẩn thận lại bị cảm lạnh.”
Thời Vọng nghi ngờ nhận lấy, từ trong túi ra hai hộp quần áo cao cấp, bên trong có một chiếc áo phông trắng đơn giản và một chiếc quần Jean, chất liệu vải dệt rất thoải mái, cắt may cũng rất vừa vặn.
Cậu mặc áo thun lên trước, sau đó với tay vào túi và hộp lần mò, hơi sửng sốt.
“Hả?”
Không có quần lót?
Thời Vọng quay đầu nhìn về phía Dung Dữ, vươn tay tới, lòng bàn tay ngửa ra, “Quần lót đâu? Anh chưa đưa cho em.”
Dung Dữ cố ý trêu đùa cậu, “Lúc cuối em gọi ta là gì ấy, gọi thêm một tiếng nữa, ta sẽ đưa cho em.”
“…… Đừng có mơ!”
Thời Vọng cũng là một kẻ tàn nhẫn với chính mình, dứt khoát không mặc nữa, trực tiếp kéo quần Jean lên, nhanh nhẹn thắt đai lưng, mặc lại áo khoác, bước xuống giường xỏ giày lên, rất không khách khí đẩy Dung Dữ ra, nhanh chân bước tới cửa kí túc xá.
Dung Dữ vốn đang cảm thấy buồn cười, nhưng vừa thấy khuôn mặt như mây đen cùng ánh mắt u ám của cậu, trong lòng lập tức lộp bộp một tiếng.
Xong rồi, hình như làm hơi quá rồi.
Hơn nữa, chính anh đứng đây, cũng vẫn vô tình toát ra sức hút vô hình như thường lệ, mà em ấy thân là fan ngoại hình cũng chẳng thèm ngó một cái, lập tức bước qua. Xem ra là em ấy thực sự tức giận rồi, dù mình cố ý hay vô tình dụ dỗ cũng đều không có tác dụng.
Thời Vọng dùng một chân đá văng cửa ra vào, hùng hùng hổ hổ đi trên hành lang, vẻ mặt thật sự rất khó coi, một phần là bị Dung Dữ chọc cho tức giận, còn lại là… cậu không mặc quần lót, quần Jean ma sát tới nơi đó đau quá!
Thêm nữa, hai vết sẹo sưng vù trên mông cũng đau nhức nhối, đau nhói khiến tâm trạng của cậu trở nên vô cùng không tốt — không phải chỉ mắng vài câu thôi sao, vậy mà đã động thủ đánh người?
Cố tình, Dung Dữ còn làm âm hồn bất tán* theo chân, khiến Thời Vọng càng thêm khó ở, cậu gầm lên: “Biến đi! Đừng có mà đi theo em!”
“Em yêu, đừng giận nữa.” Dung Dữ biết mình phải dỗ dành, “Thật xin lỗi vì đã bắt nạt em, ta xin lỗi em.”
Thời Vọng lạnh lùng phớt lờ anh.
Dung Dữ lại ôn tồn nhẹ giọng nói: “Em yêu, không mặc quần lót thực sự không thoải mái, nào, ta tới mặc giúp em.”
Anh vừa nói, vừa duỗi tay ra kéo thắt lưng của Thời Vọng xuống.
Thời Vọng xuýt chút nữa nhấc chân đá anh ra, nhanh tay túm lấy quần mình, mặt đầy hoảng sợ: “Cái đệt! Anh làm cái gì vậy! Làm gì có ai kéo quần người khác trên hành lang cơ chứ!”
Dung Dữ dịu dàng săn sóc tiến lại gần, hôn lên mặt cậu, trên mặt lộ ra một nụ cười nhiếp nhân tâm phách, “Ta chỉ là muốn giúp em mặc quần lót thôi.”
“Vậy anh cũng nhìn tình huống đi chứ! Đây là chỗ để mặc quần lót sao?! Ngộ nhỡ có người tới thì…”
Âm thanh của Thời Vọng đột nhiên im bặt, bởi vì cậu nhạy bén nhận ra được có tiếng bước chân truyền đến từ tầng trên, hơn nữa, nghe âm thanh này, có vẻ như không chỉ có một người.
Thời Vọng lập tức rơi vào trạng thái cảnh giác, đôi mắt dán chặt vào vị trí đầu cầu thang, và ngay sau đó, ‘người’ kia xuất hiện trước mặt cậu.
Không, đó căn bản không phải là người, mà là một con nhện toàn thân mọc đầy lông mao, sáu con mắt đỏ đậm, trên răng nanh còn dính đầy máu tươi!
Con nhện kia cao khoảng chừng 2m, vừa nhìn thấy Thời Vọng đã nhanh chóng nhào về phía cậu, tám cái chân dài mảnh khảnh đập xuống đất, phát ra mấy tiếng bình bịch khiến người ta hãi hùng.
… Dọn sạch cỏ dại, diệt trừ côn trùng có hại…
Sắc mặt Thời Vọng trắng bệch, tóm lấy cổ áo Dung Dữ, ngón tay run rẩy chỉ vào con nhện kia, khàn giọng nói, “Anh, anh, anh còn muốn gọi cái kia là côn trùng có hại sao? Côn trùng có hại á?!”
Dung Dữ trầm ngâm nghĩ ngợi, “Quả thực, xét từ loại ý nghĩa nào đó thì, nhện thuộc loài côn trùng có ích.”
“Ai thèm thảo luận khoa học tiểu học với anh! Làm gì có con nhện nào lớn như vậy chứ, anh không phải là muốn ức hiếp người à!”
Nói đến lúc này, con nhện khổng lồ kia cũng đã chạy tới ngay trước mặt, Thời Vọng theo bản năng muốn rút vũ khí ra để tự vệ, nhưng sờ soạng một hồi mới nhớ tới chính mình cũng chưa mang theo vũ khí sắc bén nào.
Nhìn thấy vuốt độc của con nhện đang nhanh chóng đâm về phía mình, sắc mặt Thời Vọng tái nhợt, vô thức túm lấy vạt áo Dung Dữ.
Người kia bình bĩnh kéo cậu vào trong lồng ngực, không vui liếc mắt nhìn con nhện kia một cái, ngữ điệu ngạo mạn mà uy nghiêm, “Ai cho phép ngươi làm phiền chúng ta trò chuyện?”
Con nhện ngay lập tức dừng chân, ngay sau đó, giống như nó cực kì sợ hãi, run rẩy nằm phục người xuống, nhanh chóng lùi về phía sau, trong nháy mắt đã biến mất.
Dung Dữ quay về phía Thời Vọng, đổi thành một khuôn mặt tươi cười dịu dàng, “Đừng sợ, bảo bối, nó chạy đi rồi.”
Thời Vọng quay đầu nhìn thử, giống như cô gái nhỏ bị con gián dọa cho sợ hãi, cẩn thận đích thân xác nhận không còn con côn trùng khổng lồ nữa, sau đó mới chầm chậm thoát ra khỏi vòng tay người yêu, đứng thẳng người, ho khan một tiếng, “Em cũng không tha thứ cho anh đâu, cũng không cầu anh cứu em.”
Dung Dữ bất đắc dĩ cười cười, “Được rồi, vậy em muốn như thế nào mới đồng ý tha thứ cho ta?”
“Cho em vũ khí.” Thời Vọng nhân cơ hội cháy nhà mà đi hôi của*, giơ một ngón tay lên, “Ít nhất có thể dùng trong màn chơi lần này.”
*Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của: hôi = lấy đi, tức là nhân lúc người khác gặp khó khăn mà chiếm lời từ họ.
“Vũ khí?” Dung Dữ dường như không hề ngạc nhiên, “Em muốn loại vũ khí nào?”
Thời Vọng bình tĩnh nói: “Súng ngắm*.”
*Súng ngắm hay còn gọi là súng bắn tỉa, là loại súng trường có sát thương cao, thường được sử dụng để tác chiến tầm xa. Nó thường có độ chính xác cao hơn bất kỳ loại nào khác. Súng bắn tỉa thường đi kèm với một kính ngắm quang học và chân chống chữ V. Nó thường sử dụng các cơ chế, chế độ bắn như nạp đạn không tự động, bán tự động hay tự động.
…. Năm phút sau, Thời Vọng xách trong tay một khẩu súng và một chiếc hộp kim loại nặng trịch, tách khỏi Dung Dữ, đi một mình tới sân thượng tòa kí túc.
Cậu mở nắp hộp, lấy ra một khẩu súng bắn tỉa hạng nhẹ Galil MAR*, khéo léo đặt nó lên mép rìa sân thượng. Thông báo kia nói rằng cuối cùng sẽ dựa vào biểu hiện cụ thể của từng thí sinh để cộng điểm, như vậy, rất có khả năng là tính số lượng giết được, theo quy tắc này, súng ngắm chắc chắn là có lợi.
*Súng Gallil MAR là một dòng riêng thuộc IMI Galil – là một dòng súng do Yisrael Galili and Yaacov Lior thiết kế vào cuối thập niên 1960 và được công ty Israel Military Industries Ltd (nay là Israel Weapon Industries Ltd) chế tạo từ đầu thập niên 1970.
Hơn nữa, tầm nhìn trên sân thượng cực kì tốt để ngắm bắn nhện và dây leo, hiệu suất cứu người cũng tốt nhất.
Cho nên, cậu cố ý đuổi Dung Dữ đi, chính là vì sợ anh làm cậu phân tâm, tạo thành các loại phiền toái không cần thiết.
Kí túc xá ở đối diện với nhà ăn, Thời Vọng thông qua ống ngắm thấy được Tề Triết và Lục Dư Tinh, còn có vài khuôn mặt không quen biết khác.
Dây leo kia đã chặn cửa ra vào, trong nhà ăn có hai con nhện lớn và ba con bướm đêm khổng lồ đang bay, khiến bọn họ chiến đấu rất khó khăn. Quần áo Tề Triết gần như bị thấm ướt máu tươi, nhưng mà nhìn vào động tác nhanh nhẹn, những đòn tấn công không chút do dự cùng với xác nhện chết trên mặt đất kia, chắc hẳn đó không phải là máu của anh ta.
Có Tề Triết ở đây, mặc dù tình hình chiến đấu trong nhà ăn đang rất căng thẳng, nhưng tạm thời vẫn xem như an toàn, họ vẫn có thể cầm cự được một lúc.
Thời Vọng di chuyển ống ngắm, muốn tìm xem có ai đang gặp nguy hiểm tính mạng ngàn cân treo sợi tóc hay không, cứ như vậy di chuyển, cậu bỗng nhiên phát hiện, trên sân thượng của tòa thư viện gần đó, cũng có hai người.
Bọn họ bình tĩnh đứng đó, dựa vào lan can, giống như đang nói về chuyện gì đó.
Đó là Dung Dữ với Nghiêm Đình.
Thời Vọng nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới hai người đó sẽ đi cùng nhau, còn trò truyện vô cùng hài hòa.
Thời Vọng nghi ngờ: Bọn họ rốt cuộc là đang nói cái gì vậy?