Chương 25: Nằm mộng
…
Sau khi Thời Vọng vượt qua phỏng vấn chức quản trị viên, cậu đã đến công ty để báo danh, hôm đó là một ngày nắng nhẹ gió thổi hiu hiu, lúc đó tuổi tác của Thời Vọng cũng vừa khớp với vẻ bề ngoài của cậu, mới 24 tuổi, sau khi tốt nghiệp đại học, cậu đã làm một thợ ảnh quảng cáo trong 1 năm, cha mẹ cậu ghét bỏ công việc không ổn định nên đuổi cậu đi tham gia thi tuyển chức quản trị viên.
Thời Vọng vốn định làm qua loa cho xong chuyện, nhưng mà nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ tới, cậu ôm tâm thái cà lơ phất phơ đi thi, vậy mà liền mạch vượt qua cả phần thi viết và phỏng vấn, trở thành một trong số những quản trị viên được người người ngưỡng mộ.
Đối với việc này, cha cậu, người đã vô số lần chứng kiến con trai mình ôm phiếu điểm dưới mức trung bình về, tỏ vẻ, đây chính là kì tích, là trời cao hiển linh.
Còn mẹ cậu lại nói một câu ý tứ sâu xa: Người như cậu là kiểu mèo mù vớ phải chuột chết, không biết đời trước tiêu tốn bao nhiêu tiền hương khói.
Nhưng mặc kệ thế nào, có được một công việc lương cao như vậy, Thời Vọng vẫn rất vui vẻ, hôm nay nhận chức còn cố ý thay áo sơ mi trắng, trang trọng thắt cà vạt, xách theo máy tính bước lên bậc thang cao cao, bước về phía cửa của công ty lớn cao cấp.
Có một chiếc ô tô cao cấp đậu bên cạnh bồn hoa lộng lẫy dưới bậc thềm, cho dù không cần nhìn tên thương hiệu, chỉ cần nhìn những đường nét uyển chuyển sang trọng trên thân xe, giá trị cao hay thấp đều phụ thuộc vào chất liệu làm ra nó, nhìn là đủ hiểu chiếc xe này là giá trị liên thành, là một chiếc xe hiếm có khó tìm.
Thời Vọng nhịn không được thầm tính toán trong lòng, cậu phải làm việc trong bao năm mới đủ tiền để mua được một chiếc xe sang trọng như vậy.
Đương nhiên, lúc đó cậu cũng không biết, sớm thôi, cậu đã có thể ngồi lên chiếc xe sang như thế, còn ở trên xe bị ‘làm’ tới sảng khoái…
Thời Vọng tiếp tục bước về phía trước, bỗng nhiên nghe thấy tiếng mở cửa xe vang lên từ phía sau, vì thế cậu muốn quay đầu lại nhìn xem chủ nhân của chiếc xe sang trọng này trông như thế nào.
Nhưng khoảnh khắc cậu quay đầu, đã không thể rời mắt được nữa.
Người đàn ông thong thả bước xuống xe, một mái tóc vàng óng được ánh sáng mặt trời chiếu xuống, giống như dòng chảy vàng kim khiến ai ai cũng phải ngước nhìn. Cho dù Thời Vọng đã từng là một nhiếp ảnh gia, vì tính chất công việc mà thường xuyên tiếp xúc với trai xinh gái đẹp, nhưng cậu có thể khẳng định rằng, khuôn mặt người trước mặt này đẹp gấp trăm lần bất kì người nổi tiếng nào cậu từng gặp trước đây!
Thời Vọng bất giác đã ngắm đến ngây ngẩn, nhưng bước chân cũng không dừng lại, cơ thể theo nhịp bước mà tiếp tục tiến về phía trước, sau đó —
Rầm!
Cậu va đầu vào cửa kính trong suốt.
“Au!” Thời Vọng đau đớn kêu lên một tiếng, hai tay ôm đầu ngồi bệt xuống đất.
Ngắm mỹ nhân đến loại tình trạng này cũng thật quá không có tiền đồ rồi.
Cậu ngồi bệt trên mặt đất, khóe mắt thoáng thấy có người đi đến bên cạnh cậu, vừa ngẩng đầu lên đã thấy, đúng là cái người đàn ông đẹp mắt kia, Thời Vọng ngay lập tức muốn đứng lên đuổi theo xin số điện thoại, nhưng vừa định đứng lên, bỗng nhiên cậu cảm thấy phần mắt cá chân bên chân trái bị thứ gì đó cuốn lấy.
Cậu sửng sốt một chút, vừa cúi đầu đã nhìn thấy, vậy mà không biết từ đâu chui ra một con rắn vảy đen trơn nhẫy bò tới, đôi mắt đỏ thẫm nhìn cậu chằm chằm, thè chiếc lưỡi chẻ đôi ra, dùng cơ thể lạnh lẽo quấn quanh cổ chân cậu.
“!!!”
Thời Vọng đột nhiên tỉnh dậy, bị con rắn đen kia dọa tới toát mồ hôi lạnh, đôi mắt mở to nhìn trần nhà một lúc lâu, đầu óc mới từ từ hoạt động trở lại, cậu mới ý thức được rằng vừa nãy chỉ là một giấc mơ.
Thật là một giấc mơ kì quái, nhưng mà có thể nhớ lại chút kinh diễm khi lần đầu gặp Dung Dữ, cũng không tệ.
Cậu dụi dụi đôi mắt, cảm thấy cổ họng khát khô, ngồi dậy muốn gọi Dung Dữ rót cho cậu cốc nước.
Lúc này cậu mới nhận ra trong phòng một mảnh tối thui, Dung Dữ cũng không ở đây. Chẳng lẽ là cậu ngủ một mạch tới tối luôn sao? Với cả làm sao mà Tề Triết và Lục Dư Tinh còn chưa trở về?
Thời Vọng thoáng nhìn ra cửa sổ, sau lưng chợt phát lạnh, da gà da vịt nổi hết lên. Thì ra căn bản là không phải buổi tối mà là cửa sổ đều bị các chủng loại thực vật không xác định che lấp mất.
Những cái dây leo dài đó xoắn lại đan xen vào nhau, dính chặt vào cạnh cửa sổ, gần như chặn lại hết ánh sáng bên ngoài, Thời Vọng chỉ có thể thông qua một hai khe hẹp thấy được bên ngoài, vẫn là ban ngày.
Thời Vọng cũng không biết đây là chuyện gì, vì theo lí thuyết thì thời gian diễn ra màn chơi thứ ba cũng không phải hôm nay.
Cậu giơ tay trái lên, thấy trên mặt đồng hồ hiển thị thông báo tạm thời.
Thời Vọng cẩn thận đọc từng chữ từng chữ một, lại quay đầu nhìn ra đám dây leo ngoài cửa sổ, cái kia đủ để cho người mắc hội chứng sợ lỗ* chết bất đắc kì tử* ngay tại chỗ được luôn ấy chứ, trong lòng chỉ cảm thấy cực kì khó chịu.
Anh gọi cái này là cỏ dại ấy hả? Cỏ dại? Anh cmn có biết thực vật là cái gì không thế?!
Thời Vọng cạn lời vén chăn lên, đang muốn xuống giường, bỗng nhiên chân trái vấp phải một thứ gì đó, trong phòng quá tối, Thời Vọng chỉ có thể mơ hồ nhìn ra đó là một thứ kha khá giống một sợi dây thừng màu đen.
Cậu lần mò bên người lấy một cái đèn pin nhỏ, chiếu xuống chân, đó là một loại dây leo màu xanh đậm, to bằng 3 ngón tay, đang cuốn chặt lấy bắp chân cậu.
“Đệt, chúng đều đã len vào đây rồi.” Thời Vọng vươn tay dùng sức kéo dây leo ra, định ngậm đèn pin trong miệng leo xuống thang giường.
Sau đó, trong lúc vô tình quay đầu, ánh đèn pin chiếu xuống sàn nhà, trong tức khắc, da đầu cậu tê dại.
Vậy mà trên sàn nhà cũng mọc kín dây leo, chúng uốn lượn vặn vẹo ngoe nguẩy giống như rắn độc, phần đầu nhô cao, thăm dò khắp nơi.
Thời Vọng suýt chút nữa nôn ra.
Loại tình huống tiến thoái lưỡng nan này quả thực khiến cho người ta đau đầu, Thời Vọng cau mày suy nghĩ biện pháp đối phó, thì một sợi dây leo to đùng thô ráp đột nhiên duỗi ra, dùng tốc độ cực nhanh cuốn lấy bắp chân cậu, kéo cậu lên cao.
“Đệt! Chết tiệt!” Trong lòng thời Vọng hoảng hốt, chiếc đèn pin ‘cạch’ một tiếng rơi xuống đống dây leo, trong nháy mắt ánh sáng đã bị nuốt chửng.
Hai sợi dây leo một trái một phải kéo tới, cuốn lấy hai tay đang không ngừng giãy dụa của Thời Vọng, cưỡng ép vặn ra phía sau lưng, sau đó một chiếc dây leo trơn trượt nhỏ hơn một chút cũng từ từ bò tới từ phía sau, luồn vào trong áo của Thời Vọng, tùy tiện bò loạn trên bụng cậu.
Thời Vọng đột nhiên mở to hai mắt, càng tuyệt vọng giãy giụa hơn. Đây là cái loại cây gì vậy chứ, lại còn giở trò lưu manh nữa?!
Cái cây này chắc chắn không phải loại cây đứng đắn gì, còn càng ngày càng quấn tới, quấn chặt lấy quần áo cậu, xé thành từng mảnh nhỏ, rất nhanh đã lột cậu trần trụi không còn một mảnh.
Trong lòng Thời Vọng đại khái là cũng hiểu rõ đây là đang xảy ra cái gì, có thể mặc kệ dây leo vươn tới kéo rách quần áo của cậu, thời điểm vươn tới quấn lấy cậu còn cố tình tránh né vết cắt trên canh tay, vừa biến thái vừa ân cần săn sóc, tám phần mười chính là Dung Dữ đứng trong góc khuất khống chế chúng.
Trong lòng đột nhiên bùng lên lửa giận, đôi mắt cậu tràn đầy phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Dung Dữ anh lăn ra đây cho em! Em biết là anh đang giở trò quỷ! Mẹ kiếp!”
‘Chát!!’
Một cái dây leo giống như cái roi quất mạnh xuống cặp mông trần trụi của Thời Vọng, trên làn da lập tức hiện lên một vệt đỏ tươi, giống như cố ý trừng phạt những lời nói xúc phạm của cậu.
“A!” Thời Vọng không kịp đề phòng đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn ngắn ngủi, lập tức thẹn quá thành giận, không nhớ lâu, vẫn tiếp tục chửi mắng: “Đau chết đi được! Tên khốn! Đồ biến thái! Cút ra đây!”
‘Chát!’ Lại là một roi.
Thời Vọng cảm thấy mông mình vừa rát lại vừa đau, ánh mắt giống như con sói hoang bị mắc phải bẫy, càng thêm hung ác, cậu hận không thể đem ngọn lửa trong đôi mắt thiêu trụi những thứ kinh tởm này, sau đó đem Dung Dữ chém thành ngàn mảnh ném cho chó ăn.
Trong ánh mắt tức giận của cậu, hai sợi dây leo to dài thô ráp đột nhiên quấn chặt vào nhau, tạo thành một hình thù kì dị đáng sợ, chậm rãi chọc vào sau lưng cậu.
Con ngươi Thời Vọng đột nhiên co lại, trong nháy mắt hiểu được ý đồ của dây leo, trong lòng lập tức hoảng sợ.
Cậu liều mạng giãy dụa, trên mặt sợ hãi đến thất thố, liên tục gọi tên Dung Dữ, “Dung Dữ, Dung Dữ, anh ra đây! Anh mà mà cứ như vậy em sẽ tức giận! Em sẽ thật sự tức giận đấy!”
“Được rồi, em không mắng nữa… Thật xin lỗi, vừa rồi em đã mắng anh, anh làm chúng nó dừng lại đi…”
“Dung Dữ…… Dung Dữ!”
Một tiếng cuối cùng gần như tuyệt vọng, và Thời Vọng gần như có thể cảm nhận được thứ ươn ướt mát lạnh kia chạm vào eo cậu, cậu dùng sức nhắm mắt lại, tuyệt vọng hét lên: “Ông xã!”
Lời này vừa dứt, tất cả dây leo đột nhiên dừng lại, giây tiếp theo đã buông Thời Vọng ra, trong nháy mắt rút trở về. Thời Vọng không có điểm tựa, ngay lập tức rơi ‘bụp’ xuống đống chăn bông trên giường, cậu nằm bẹp ở trên giường, thở hổn hển vì sợ hãi, tim đập thình thịch, cả người đều phát run.
May là tên khốn nạn kia còn có một chút lương tâm, nếu mà thực sự để cái dây leo kia thực hiện được việc kia, cậu tuyệt đối sẽ không quay đầu mà nhảy thẳng từ tầng 3 xuống luôn!