Chương 41: Nhiếp Chính Vương Không Cương*
- Trang Chủ
- Cún Ngoan Của Sư Tôn Phản Diện Vừa Ngầu Lại Vừa Cưng
- Chương 41: Nhiếp Chính Vương Không Cương*
***
Nụ hôn này khác với những nụ hôn trong mơ lần trước.
Luôn mang theo sự cẩn thận lấy lòng.
Ban đầu Quý Thanh Lâm không vùng vẫy hay từ chối, nhưng khi nghe những lời của Tư Nhược Trần hắn mới thấy choáng váng.
Nhìn hắn giống cầm thú vậy sao?
Dù hắn không phải loại người tốt lành gì, nhưng hắn thật sự không thể ra tay với một Tư Nhược Trần còn chưa đủ lông đủ cánh thể này đâu!
Huống hồ, Tư Nhược Trần và hắn còn có quan hệ gì chứ?
Rõ ràng là sư đồ, nhưng sao bây giờ lại phát triển giống như sắp thành tình nhân rồi?
Nụ hôn lúc nãy cũng chỉ muốn trấn an y thôi,
“Đừng quậy nữa, ngoan nào.”
Hắn kéo người đang bám chặt vào mình ra, lấy bộ quần áo sạch ở bên cạnh quấn chặt y lại, sau đó đặt lên giường rồi mình cũng tự mặc quần áo chỉnh tề.
Tư Nhược Trần để mặc hắn ôm mình, cứ nhìn hắn mãi, không biết đang nghĩ gì.
Đợi Quý Thanh Lâm nằm xuống bên cạnh, y mới ngây thơ nhìn hắn hỏi:
“Có phải… huynh… không được… đúng không?”
Quý Thanh Lâm vừa mới đưa tay chỉnh góc chăn cho y, nghe xong khóe miệng giật kịch liệt.
“…”
Chỉnh cái quái gì mà chỉnh, để cho nhóc ranh này lạnh chết luôn đi!
Tư Nhược Trần đầy trông mong nhìn hắn:
“Có bệnh thì nên trị đi.”
Quý Thanh Lâm nghiến răng ken két nói:
“TA… KHÔNG… BỆNH!”
Tư Nhược Trần lại bắt đầu muốn châm lửa Quý Thanh Lâm, hắn không còn cách nào khác đành túm lấy đôi tay nghịch ngợm của y.
Sau đó đành bất lực nói:
“Ta có bệnh đó, đệ đừng trêu chọc ta.”
Còn lý do nào tốt hơn lý do này nữa?
Đúng như dự đoán, Tư Nhược Trần lập tức bình tĩnh lại, còn nhìn hắn đầy cảm thông.
“Huynh yên tâm đi, ta sẽ không truyền ra ngoài.”
Quý Thanh Lâm cố gặng ra hai chữ:
“C.ả.m ơ.n.”
Đến đêm khuya, Quý Thanh Lâm bị một cơn đau nhói ở đầu đánh thức, suy nghĩ đầu tiên của hắn là Hệ Thống đã xảy ra chuyện gì đó, từ khi đến nơi này Hệ Thống luôn không ổn định.
[Hệ Thống à, mày lại có chuyện gì thế?]
Hắn vẫn có thể cảm nhận được sự hiện diện của Hệ Thống, nhưng không hiểu sao nó lại không phát ra âm thanh nào.
Tựa như rơi vào khoảng không im lặng.
Một lát sau nó mới run rẩy nói: [Hình như… số liệu đã khôi phục rồi…]
Quý Thanh Lâm: [Toàn bộ à?]
Hệ Thống lắc đầu: [Chỉ một phần thôi, là ký ức của nguyên chủ.]
Quý Thanh Lâm: [Cũng giống như những chuyện ta đã từng trải qua ư?]
Hệ Thống lại lắc đầu: [Có một số khác biệt. Năm đó vào thời điểm này, tình hình chiến đấu ở Bình Dương Quan tuy không tốt, nhưng cũng chưa đến mức bị công thành, nên hoàng đế vỗn không định nghĩ đến việc mời vị Đại Phật là Nhiếp Chính Vương này ra trận.]
Nó hơi ngừng lại rồi mới nói tiếp: [Huống chi, nguyên chủ mang nhân vật chính rời khỏi Túy Hoan Lâu, khiến ai ai cũng biết, cuối cùng trong vòng hai ngày lại nhân vật chính lại biến mất, toàn bộ Nhiếp Chính Vương phủ bận rộn tìm người, bầu trời hoàng thành gần như cũng muốn bị lật tung, lúc này hoàng đế đương nhiên không dám đi tìm nguyên chủ, chuẩn bị phái trưởng tử Liễu gia tới tiếp viện.]
Quý Thanh Lâm gật đầu đồng tình: [Đây thực sự là cách an toàn nhất, vậy tại sao cuối cùng nguyên chủ lại là người lãnh binh đi? “Hắn” đã giải cứu Tư Nhược Trần rồi sau đó hoàng đế đã phái “hắn” đi à?]
Nói đến điểm này, chính Hệ Thống cũng thấy khó hiểu: [Không, đêm đó “hắn” đã yết kiến hoàng đế muốn lãnh binh thay thế Liễu Dật Hàn, thậm chí còn thở ơ với Tư Nhược Trần, tập hợp quân đội của mình trong đêm rồi đi thẳng đến Bình Dương Quan.]
Quý Thanh Lâm hốt hoảng hỏi: [“Hắn”… không đi cứu người sao?]
Hệ Thống: [Không có.]
Quý Thanh Lâm trầm mặc hồi lâu.
Tại sao “hắn” lại không đi cứu người? Rõ ràng “hắn” có thể đi mà!
Tư Nhược Trần nhỏ nằm bên cạnh khẽ trở người, rúc vào lòng hắn hắn cũng không quan tâm.
[Vậy “Tư Nhược Trần” đó… cuối cùng… như thế nào?]
Kỳ thật lúc hắn hỏi vấn đề này, hắn đã có thể đoán trước được kết cục, nếu hôm nay hắn không đi tới ảo cảnh này, liệu có ai đó đột nhiên xuất hiện cứu hắn chứ?
Hệ Thống lại trả lời ngoài dự đoán của hắn: [Hơn một tháng trôi qua nguyên chủ mới trở về từ Bình Dương quan, hắn bị thương nặng nằm hôn mê thêm nửa tháng. Mọi người đều quên mất Tư Nhược Trần, thậm chí đều tưởng rằng y đã chết cho đến ngày nguyên chủ tỉnh dậy, cuối cùng y cũng quay lại.]
[Người… vẫn ổn chứ?]
[Hoàn toàn nguyên vẹn.]
Quý Thanh Lâm thở phào nhẹ nhõm.
[Là ai đã cứu y?]
[Sở Uyên]
Quý Thanh Lâm:!!
Hắn nhớ không lầm thì hôm nay chính Sở Uyên mới là kẻ cầm dao làm hại y đó!
[Chẳng lẽ cuối cùng Sở Uyên đổi ý không hại y nữa?]
Sở Uyên không hại y là tốt nhất, nhưng hắn có lý do gì mà lại bỏ qua cho y?
Hệ Thống bày tỏ nó cũng không hiểu lắm.
[Ở đây tôi chỉ có thể đọc ký ức của nguyên chủ, hắn không biết Tư Nhược Trần đã trải qua những gì, y trốn thoát thế nào. Nhưng kể từ đó, Tư Nhược Trần thực sự rất tốt với Sở Uyên, coi hắn như ân nhân cứu mạng mình. Còn đối với nguyên chủ, ngoại trừ cái hư danh sư đồ thì cũng chẳng còn gì nữa.]
Quý Thanh Lâm nghĩ một chút đã hiểu rõ.
[Nên quan hệ sư đồ của hai người mới xấu như vậy à? Thậm chí trong lúc phải chọn một trong hai, y cũng không ngần ngại chọn Sở Uyên.]
Rốt cuộc thì giữa một người xem mình không quan trọng, có thể vứt bỏ mình bất cứ lúc nào, còn một người thì xuất hiện ngay lúc nguy cấp nhất cứu giúp mình.
Lại thêm nhân vật chính biết mình là người của tộc Giao Nhân, mà nguyên chủ vừa hay là người đã diệt toàn tộc mình.
Những thứ đó đẩy quan hệ của hai người đến con đường xấu nhất, cho đến tận lúc… nhát kiếm ở Hoàng Sơn kia…
Quý Thanh Lâm vẫn không hiểu tại sao lúc đó nguyên chủ nhất định phải đi Bình Dương Quan, vì rõ ràng hắn không cần đi.
Bình Dương Quan không có hắn thì vẫn còn Liễu Dật Hàn.
Nhưng Tư Nhược Trần không có hắn thì không còn gì cả.
Đứng ở góc nhìn của Tư Nhược Trần, thật sự là chuyện nhỏ nhặt gì của hắn cũng quan trọng hơn y.
Quý Thanh Lâm cẩn thận xuống giường.
Hắn muốn đến gặp Sở Uyên để hỏi rõ ràng, chỉ cần biết Sở Uyên muốn làm gì Tư Nhược Trần, vậy ngày cởi nút thắt trong lòng y sẽ không còn xa nữa.
*
Mặc Trúc nghe theo lời dặn của Lăng Khanh đến ám thất tìm người, nhưng ở đây chẳng còn gì ngoài vũng máu còn đọng lại trên sàn.
“Không lẽ ta đến muộn rồi ư?”
Hắn cầm trong tay hai hạt châu Lăng Thanh đưa, suy nghĩ một chút, quyết định đi tìm Quý Thanh Lâm trước.
Mặc dù đã mười năm không đi qua con đường đến phủ Nhiếp Chính Vương, nhưng hắn vẫn quen thuộc, để vào trong thuận lợi, hắn đã tắm gội sạch sẽ để mình trông không khác gì mười năm trước.
Hạ nhân thấy hắn thì cứ tự nhiên cho hắn vào.
Cuối cùng, lúc hắn ta nhìn thấy người đi thẳng tới trước mặt mình thì hơi ngẩn người:
“Sao lại quay về? Không phải Vương Gia bảo ngươi đến Bình Dương Quan trước sao?”
Mặc Trúc tưởng hắn ta có chính sự quan trọng nên chặn người lại bảo:
“Nếu ngươi muốn tìm Vương Gia thì ngài ấy đã đến ngục giam rồi.”
“Ừ.”
Mặc Tùng ậm ừ, nhưng lại không di chuyển.
Lúc này Mặc Trúc mới nhận ra hắn ta có gì đó không ổn, nhìn hắn từ trên xuống dưới, lo lắng nói:
“Ngươi bị thương?”
“Không phải, chỉ là… ta có cảm giác đã rất lâu rồi mới gặp lại ngươi…”
Mặc Trúc nhìn hắn đầy kỳ quái: “Không phải hai ngày trước chúng ta mới gặp nhau à?”
“Đúng… là do ta hồ đồ…”
Nhìn bóng dáng Mặc Trúc rời đi, Mặc Tùng sững sờ một lúc lâu mới bước đến phòng giam.
Quý Thanh Lâm đâm một nhát vào vai Sở Uyên, ánh mắt tàn nhẫn, thái độ dịu dàng với Tư Nhược Trần ban đầu hoàn toàn biến mất.
Bộ quần áo trắng của Sở Uyên đã biến thành màu máu, trên người không còn chỗ nào lành lặn.
“Ngươi khá cứng miệng nhỉ, nhưng ngươi yên tâm, nơi này đồ dùng để hành hình còn rất nhiều, cho dù ngươi có thể chịu đựng được, nhưng gã ngục bên cạnh thì chắc không chịu nổi đâu, dù sao trông hắn có vẻ cũng biết rất nhiều.”
Hắn vừa dứt lời, người hầu liền đi tới cầm một tờ giấy đưa cho hắn.
“Vương Gia, đây là lời khai lấy được khi thẩm vấn Hề Khâu.”
Quý Thanh Lâm cúi đầu nhìn xuống, tầm mắt rơi vào hai chữ “Mộng Mô”.
Hệ Thống nhắc nhở hắn: [Đây là một loại hung thú.]
[Tao biết, trong ký ức của nguyên chủ, giống thú này có tính cách hung bạo tàn nhẫn, giết người, ăn thịt người. Hơn nữa, bởi vì con mắt là điểm chí mạng của nó, nên có độc tính cực cao, nếu vết thương vô tình bị nước mắt của nó chạm vào, thì người này sẽ trở nên giống hệt Mộng Mô. Sở Uyên mẹ nó… vậy mà muốn đưa nước mắt của Mộng Mô vào cơ thể Tư Nhược Trần?]
Hắn nhanh chóng đi đến thi thể Mộng Mô, mở mí mắt nó, liền nhìn thấy một đôi mắt đỏ rực.
Không cần nghĩ cũng biết, năm đó chắc chắn Sở Uyên đã thành công.
Chỉ là không biết tại sao, Tư Nhược Trần không có biểu hiện điên cuồng lắm, thậm chí phần lớn thời gian còn rất bình thường.
[Loại độc này có thể giải không?]
[Có thể, Ngọc Tủy giải được.]
Quý Thanh Lâm cảm thấy có gì đó không đúng.
[Rõ ràng tao đã đưa Ngọc Tủy cho Tư Nhược Trần, vậy tại sao y vẫn như thế này?]
Hệ Thống nghi hoặc hỏi: [Có phải y không ăn không?]
Ngoài cách giải thích này ra, dường như không có cách giải thích nào hợp lý hơn.
Quý Thanh Lâm quay đầu nhìn về phía Sở Uyên đang hấp hối, lạnh lùng hỏi:
“Tư Nhược Trần đã đắc tội ngươi bao giờ? Sao ngươi lại đối xử với y như thế?”
Sở Uyên biết chắc chắn là hề Khâu đã khai hết mọi chuyện, nên hắn ta cũng không giấu diếm nữa mà cười khẩy.
“Y đương nhiên không đắc tội ta, nhưng là ai kêu y lại là Giao Nhân cơ chứ? Mộng Mô có năng lực tự chữa lành rất cao, nhưng độc tính quá mạnh, người bình thường không chịu nổi, chỉ có tộc Giao Nhân mới có thể chống đỡ nỗi. Ta chỉ muốn xem liệu khả năng tự phục hồi này có thể đượcphục chế không thôi mà?”
“Ngươi phục chế thứ này làm gì?”
“Ta muốn cứu sống Lăng Khanh, chỉ cần chữa lành thương thế của y, y chắc chắn có thể sống lại.”
Trong nháy mắt Quý Thanh Lâm nghĩ có lẽ hắn ta điên rồi.
“Ông ấy chết rồi.”
“Không, ta có thể khiến y sống lại, nhất định ta có thể cứu y sống lại, không ai có thể ngăn cản ta.”
Quý Thanh Lâm cười lạnh một tiếng:
“Vốn dĩ cho dù ngươi có làm chuyện gì quá đáng, thì nể mặt nghĩa phụ ta cũng lười quan tâm đến ngươi, nhưng ngươi không nên nhắm vào Tư Nhược Trần. Ai dám nhắm vào người của ta, ta nhất định sẽ không để kẻ ấy được có trái ngon mà ăn!”
Hắn quay đầu hạ lệnh cho thuộc hạ:
“Đi, đến phủ Thất Hoàng Tử tìm kỹ càng cho ta.”
Sở Uyên hoảng loạn, bất chấp vết thương mà vùng vẫy tuyệt vọng:
“Ngươi không được đi!”
“Quay lại đây, ngươi quay lại đây cho ta!”
Sau nửa nén nhang. Thuộc hạ hắn mang về một thi thể đặt trong cố quan tài bằng băng.
Là thi thể của Lăng Khanh.
Thân thể y bị kiếm chém thành từng mảnh, ngoại trừ mái tóc trắng đặc trưng, khó có thể nhận ra người này là Lăng Khanh.
“Quý Thanh Lâm! Ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn làm gì! Trả lại cho ta! Trả y lại cho ta!”
Quý Thanh Lâm chất củi, sai người đặt thi thể lên trên.
Thật ra lúc Lăng Khanh rời đi, y biết rằng mình sẽ không bao giờ có thể sống sót trở lại, nên đã dặn dò Quý Thanh Lâm hãy nhớ tìm kiếm thi thể mình. Nếu tìm thấy phải lập tức đốt đi, để không ai lợi dụng cơ thể y gây rắc rối trong tương lai.
Nhưng Quý Thanh Lâm tìm cách nào cũng không thấy được, thì ra đã bị Sở Uyên đem giấu.
“Sở Uyên, ngươi biết ta không phải người tốt, ta sẽ không làm mấy chuyện nhân từ, chính nghĩa, đạo đức của đám quân tử gì đó rồi tự khiến mình thiệt thòi. Nếu ta cảm thấy không thoải mái, vậy thì không ai được thoải mái!”
“Châm lửa.”
Thuộc hạ hắn phóng hỏa, mang khối thi thể lẽ ra không nên tồn tại trên đời này theo làn khói tiêu tán trong ngọn lửa, biến mất khỏi thế gian.
Đôi mắt Sở Uyên sắp nổ tung, tiếng khóc của hắn ta gần như xé toạc màn đêm tĩnh lặng.
“KHÔNG!!! “
“Quý Thanh Lâm! Ta muốn giết ngươi! Ta muốn nghiền xương ngươi thành tro!”
Quý Thanh Lâm làm như không nghe thấy.
Hệ Thống hỏi: [Nếu quả thực y có thể sống lại thì sao? Ngươi chưa từng nghĩ đến ư?]
Quý Thanh Lâm thản nhiên nói: [Không, bởi vì tao biết nghĩa phụ cũng không muốn, ngày đó rời đi, ông ấy vui vẻ hơn bao giờ hết, như thể mười năm qua ông chưa từng thực sự được sống vậy.]
Quý Thanh Lâm nhìn Sở Uyên bi ai cùng cực, cảm thấy hắn ta cũng rất đáng thương.
Lăng Khanh là tất cả của hắn ta.
Nhưng hắn ta chỉ là một người qua đường tầm thường trong cuộc đời Lăng Khanh, bởi Lăng Khanh cũng có “tất cả” của riêng mình.
“Đừng để hắn chết, cứ nhốt hắn như thế này, để hắn cảm nhận được mùi vị của hy vọng bị dập tắt.”
Vừa bước ra khỏi cửa đã đụng phải Mặc Tùng đang vội vàng.
Hắn giương mắt đánh gia chốc lát, nhận ra đây thật sự là Mặc Tùng, hơi ngạc nhiên nói:
“Vậy mà ngươi lại không chạy, thật sự là ngoài dự đoán của bổn vương.”
Mặc Tùng lúng túng đưa cho hắn hai viên hồng châu trong tay.
“Lăng Khanh bảo ta đưa cho ngài.”
Quý Thanh Lâm nhìn kỹ, phát hiện vật này nhìn quen mắt, lập tức nhớ tới mảnh ký ức vỡ vụn của nguyên chủ.
Đó là ngày hắn hồi phục sau khi bị thương nặng ở Bình Dương Quan, rất nhiều người đến tặng quà cho hắn, có người đã tặng hắn hai viên hồng châu này này, bảo rằng cực kỳ quý hiếm, không nhìn ra được là chất liệu gì.
Lúc đó Tư Nhược Trần xa cách với hắn, không muốn để ý đến hắn, hắn liền muốn tặng hai viên hồng châu này cho y, muốn y vui vẻ.
Lúc Tư Nhược Trần nhìn thấy thật sự rất kinh ngạc, nhưng mối quan hệ của hai người cũng không hòa thuận lại.
Quý Thanh Lâm cầm lấy, còn chưa kịp hỏi Lăng Thanh không phải đã chết rồi sao, thì hắn đã bị cảnh tượng đột ngột trước mắt làm choáng váng.
Qua thật lâu sau, Quý Thanh Lâm vẫng đứng lặng người nơi đó.
Sắc mặt khó coi trước nay chưa từng có.
Sau một lúc hắn mới lẩm bẩm:
[Hệ Thống à, tao biết rồi, Sở Uyên không có rót nước mắt Mộng Mô vào cơ thể Tư Nhược Trần…]
Tay cầm hồng châu của hắn phát run:
[Mà hắn… móc mắt… y xuống…]
***
Đọc truyện xong dịch tới đoạn Lăng Khanh nói với Mặc Trúc khóc như mưa.
“Với ta mà nói, nơi có y mới là thế giới chân thật nhất.”
“Nơi không có y, ta sẽ không bao giờ đi.”
Nếu mai này mọi người đọc hết bộ rồi nhớ quay lại chương này, nêu cảm nhận cho hai câu này nhé, tui nghĩ dùng hai câu này làm quote của cả bộ truyện luôn cũng được.
Huhuhuhu, hai câu này là một trong những lý do tui cố gắng tới cuối cùng đó huhu.