Chương 28: Thay Đổi Ý Định
Trên người gã mặc bộ trang phục đen huyền thêu năm cánh hoa mai đỏ, hoa mai thêu sinh động như thật, chỉ cần cử động thì lại giống năm giọt máu đang di chuyển.
Huyết Tích Tử?
Thế mà là cận vệ của hoàng thất Tây Ung, là một nhóm thị vệ nếu không có chuyện rất cấp bách thì sẽ không rời khỏi Tây Ung.
Sau chuyện mất Ngọc Tủy ở Phù Vân Lâu, Tây Ung dường như đang trù tính chuyện gì cực kỳ bí mật.
Trong nguyên tác, Tây Ung bí mật thông đồng để nội ứng ngoại hợp với Sở Uyên. Nhân lúc Quý Thanh Lâm chết, Liễu Dật Hàn đang bận tìm thuốc chữa bệnh cho đệ đệ, chúng bày mưu công phá Đại Ngụy ngay đại điển Tam Quốc, cuối cùng tàn sát hết tất cả con cháu trong hoàng tộc Đại Ngụy.
Mà loại chuyện này chỉ xảy ra nếu đủ hai điều kiện, một là Sở Uyên tiếp tay cho chúng, hai là Quý Thanh Lâm chết.
Nhưng hiện tại những điều kiện này đều không xảy ra, Sở Uyên đã chết mà Quý Thanh Lâm lại còn sống.
Mọi việc đã không đi theo hướng ban đầu của nguyên tác, Quý Thanh Lâm còn định thay mặt Sở Uyên để thiết kế thế cục như cốt truyện ban đầu.
Việc hắn cần làm chỉ là thực hiện những việc Sở Uyên làm trong đời trước, sau đó kiếm đủ điểm thù hận.
Nhưng những hành động dị thường của Tây Ung bây giờ thật sự ngoài dự kiến của hắn.
Không còn Sở Uyên hỗ trợ, Tây Ung vốn dĩ chỉ nên im lặng hành động để chờ cơ hội, chứ không phải ngu ngốc làm rầm rộ khiến người khác chú ý như thế này.
Vậy nên, động cơ khiến Tây Ung hành động như gần đây thật sự rất khiến người ta tò mò. Chuyện gì lại có thể khiến hoàng đế Tây Ung trả giá lớn như thế?
Ánh mắt hắn nhìn về phía gã cận vệ Tây Ung, toàn thân người này căng cứng, hết sức cảnh giác. Dù sao trên đời này cũng không có mấy người có thể có nội lực thâm sâu đến mức khiến người ta không thể cử động, cho nên sợ hãi là điều khó tránh khỏi.
Nghi vấn trong lòng Quý Thanh Lâm có thể được giải đáp từ gã này.
“Nói cho ta biết hoàng đế Tây Ung của các ngươi cử đi bao nhiêu người? Cử đi làm gì? Nói xong ta sẽ không giết ngươi.”
Cận vệ hơi ngẩn người.
Từ trước đến nay Huyết Tích Tử chỉ thực hiện những nhiệm vụ bí mật, mục tiêu mà chúng nhắm tới chắc chắn phải chết, chúng rất hiếm khi xuất hiện công khai trước thiên hạ nên hầu như không ai biết đến sự tồn tại của chúng.
Sao người này lại biết gã là cận vệ của hoàng thất Tây Ung?
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
Quý Thanh Lâm nhướng mày, còn muốn hỏi thân phận của hắn á? Chắc tên này còn chưa rõ hoàn cảnh của mình đây mà.
Nội lực trong tay hắn hóa thành một lưỡi kiếm, dùng góc độ khó phát hiện đâm vào hông gã ta, khiến gã đau đớn rên lên.
“Ngươi có tư cách hỏi ta sao? Ngươi chỉ có hai lựa chọn, nói hoặc chết, tất cả đều tùy thuộc vào ngươi. Dù sao, ngươi chắc chắn không phải Huyết Tích Tử duy nhất ở đây. Nếu ngươi không nói thì ta sẽ giết ngươi rồi lại tìm một kẻ khác đến hỏi, suy cho cùng thì chắc chắn sẽ có một vài người biết điều, chỉ là xem ngươi có nguyện ý làm oan hồn ở lại nơi này hay không thôi.”
Tên cận vệ nghiến răng không nói gì, không ngờ thiếu niên này nhìn còn trẻ ngây thơ, nhưng lại tâm ngoan thủ lạt như thế.
Gã vốn muốn thề chết cũng không nói, dù sao thì cũng chỉ một đao mất mạng mà thôi.
Nhưng vết thương trên bụng tựa hồ bị vô số móc câu cấu xé, thời gian trôi qua, cơn đau càng tăng lên gấp bội.
Cuối cùng gã không nhịn được nữa, bắt đầu vô thức run rẩy, trong miệng phát ra những tiếng rên rỉ mơ hồ.
Nhưng lại đau đến không thể thốt thành tiếng.
Quý Thanh Lâm cười thật vô tội:
“Ai da, nhìn người hình như đang rất đau à? Nhưng ta chỉ mới đâm ngươi một nhát thôi mà?”
Rồi hắn mới như đột nhiên nhớ ra.
“À, là ta quên nói cho ngươi biết, nội lực của ta cực kỳ độc đáo, một khi xuyên thấu vào trong cơ thể, sẽ giống như vô số lưỡi dao cắt vào thịt ngươi, người chỉ càng ngày càng đau đớn hơn.”
“Hơn nữa, ngươi cũng không thể chết, cũng không hôn mê được đâu.”
“Sao hả? Có phải rất thú vị không?”
Trong cơn đau đớn tột cùng, gã cận vệ không thể chịu đựng được nữa, dùng chút sức còn lại nói:
“Ta nói… ta… nói, ta tới… Thiên Cơ Các… là để tìm cách cứu… người…”
Trong lòng Quý Thanh Lâm đã sớm đoán được nhưng vẫn hỏi: “Cứu ai?”
“Sở… Uyên!”
Quả nhiên là vậy!
Lần đó Sở Uyên đã cận kề cái chết, nhưng lại không chết thật.
Chẳng trách Lục Tinh Minh phải bất chấp tất cả đến Phù Vân Lâu lấy Ngọc Tủy, Ngọc Tủy hoạt tử nhân, nhục bạch cốt, quả thật là một lựa chọn tốt để cứu sống Sở Uyên.
Nhưng trời không chiều lòng người, Ngọc Tủy đã bị Tư Nhược Trần mang đi giải độc, Quý Thanh Lâm biết đi đâu tìm một viên Ngọc Tủy khác để cứu sống Sở Uyên chứ?
Nhưng nếu bỏ qua cơ hội đưa cốt truyện lại ban đầu như thế này, Quý Thanh Lâm thật sự cũng không cam lòng.
Chỉ cần Sở Uyên còn sống, hắn sẽ không còn phải làm nhân vật phản diện bị hệ thống khống chế, hắn có thể trở về làm pháo hôi của mình, cố gắng tìm chết rồi thoát khỏi thế giới này.
Quý Thanh Lâm nhìn gã cận vệ đau đớn sắp chết, thu hồi nội lực, hạ quyết tâm…
Hắn cần phải vào Thiên Cơ Các.
Còn về chuyện của Tư Nhược Trần…
Chỉ cần hắn có thể thoát khỏi hệ thống, vậy cần gì quan tâm đến Tư Nhược Trần làm gì, làm gì thì có liên quan gì đến hắn đâu.
“Chờ tới lúc cái người mặc đồ đỏ đó qua đây, ngươi giả vờ bản thân rơi xuống hạ phong rồi đẩy ta về phía y rồi bỏ chạy, vậy thì ngươi có thể giữ mạng rồi.”
Sau đó hắn hướng về phía Tư Nhược Trần hét to:
“Ca ca, cứu đệ với, đệ sợ lắm…”
“Người này đáng sợ quá… huhu…”
“Hắn còn đánh đệ nữa…”
Cận vệ bị đâm: “…”
Bên này Mặc Tùng lui lại tránh xa Quý Thanh Lâm, lúc nãy hắn ta thấy rõ ràng là do Quý Thanh Lâm cố tình lao về phía đó.
Kẻ này chính là cáo già, bây giờ có khi đang muốn chơi đùa tên ngu ngốc nào đó thôi.
Bản thân hắn ta nên trốn xa mới được.
Tư Nhược Trần nghe tiếng la quay đầu lại, chợt nhìn thấy thiếu niên phiền chết người nhưng có gương mặt tương tự sư phụ lúc nãy đang bị người ta bóp chặt mạch môn, trong lòng sợ đến run rẩy.
Y không kịp nghĩ gì đã bay đến đó, chỉa thẳng kiếm hướng về phía tên cận vệ.
“Cút!”
Ánh sáng lạnh người lao đến với sức không thể ngăn cản.
Quý Thanh Lâm bất giác mỉm cười, hạ giọng:
“Tới rồi, ngươi cố diễn cho giống.”
Cận vệ kia ừ một tiếng.
Tên cận vệ đẩy hắn về phía lưỡi kiếm Tư Nhược Trần.
Thấy Quý Thanh Lâm lao về phía mình, Tư Nhược Trần hốt hoảng tra kiếm vào vỏ, đưa tay đón lấy hắn, trên mặt thoáng hiện vẻ khó xử.
Y do dự một lát.
Sau đó né người tránh tiếp xúc trực diện, túm thắt lưng hắn rồi ném về phía Mặc Tùng.
“Đỡ cậu ta.”
Quý Thanh Lâm: Ta đệt cả nhà nhà mi Tư Nhược Trần!
Mặc Tùng nghe thấy ai gọi tên nên quay lại nhìn.
Hắn ta híp mặt cố gắng nhìn vật thể không xác định đang bay về phía mình qua đám sương mù dày đặc.
Thứ gì đây?
Đến khi thứ đó bay tới trước mặt hắn ta ngây dại nhận ra.
Là Quý Thanh Lâm đang cười lạnh lao đến.
Làm hắn ta sợ đến ba hồn ở lại bảy vía thăng thiên!
Sao mi lại ném ông tổ này tới cho ta chứ!
“Ta ta ta… ta làm sao đón đây! Lấy cái gì mà đón chứ!”
Hắn hoảng sợ đứng dậy, còn chưa kịp nghĩ ra nên làm gì, trước mắt đã xuất hiện một đạo kiếm quang chém về phía Quý Thanh Lâm đang lơ lửng giữa không trung.
“Cẩn thận!”
Tư Nhược Trần vẫn luôn để ý tình hình của Quý Thanh Lâm, tự y còn phản ứng nhanh hơn Mặc Tùng.
Không hay rồi!
Lúc tỉnh táo lại đã nhận ra bản thân trong vô thức đã ôm Quý Thanh Lâm vào lòng, nhẹ nhàng bế hắn về hướng khác.
Sương mù dày đặc trong rừng chuyển sang màu xanh nhạt, tất cả đám người đang bay trên không đều rơi xuống đất.
Thấy Quý Thanh Lâm sắp va vào thân cây to lớn, Tư Nhược Trần xoay người đổi vị trí, dùng thân mình làm đệm lót cho hắn.
Quý Thanh Lâm nằm trong ngực y kinh ngạc ngẩng đầu.
Tên này không phải bị tâm thần phân liệt đó chứ?
Tư Nhược Trần ôm hắn lao thẳng vào, nhưng cơn đau trong tưởng tượng lại không xảy ra.
Hai người mở to mắt nhìn cơ thể cả hai đang chìm vào thân cây to lớn bám đầy dây thường xuân.
Giống như đang bị hút vào.
Con mợ nó, đây là thứ đồ chơi quần què gì nữa đây!